Sunday, April 27, 2014

Chuyện tình con gián



Hôm ấy tôi đắn đo hơn mọi ngày. Mặt lên một chiếc áo dài hồng để đi hội chợ gặp một chàng trai chưa bao giờ quen. Người bạn tôi cho biết rằng anh ấy tên Thiện, là một anh chàng có tài, hiền, và đẹp trai, nhưng vẫn chưa có bạn gái cho nên muốn chúng tôi làm quen, biết đau là sẽ thành đôi. Bạn tôi tin tưởng rằng tôi và anh ta rất xứng đôi vừa lứa, chỉ cần cơ hội quen nhau sẽ nhất định có tình cảm. Tôi cũng không biết nghĩ sao vì tôi chưa bao giờ đồng ý với những sắp đặc như thế này. Xưa nay tôi chỉ làm bạn với những anh sinh viên cùng trường mà thôi. Nhưng cũng vì vậy mà trái tim tôi đã bị tổn thương rất nặng, và vẫn còn đang đau lắm. Tâm trí của tôi vẫn còn hổn loạn, không còn suy nghĩ chính chắn nữa. Cũng chắc vì như thế, bạn của tôi đã nghĩ ra cách này để giúp cho tôi quên đi cái quá khứ xót thương đã làm tan nát trái tim tôi. Và cũng vì chính tôi cũng không biết mình phải nên làm gì cho nên tôi cứ theo ý của bạn. Tôi cố bình thản cùng bạn đi đến nơi hẹn để gặp anh ấy.

Trước mắt tôi là một chàng trai cao ráo, tuấn tú, và rất phong độ. Anh ta chào hỏi tôi và đưa tôi đến gần sân khấu để xem chương trình. Tôi đi theo và cố gắng cười nói bình thảng, nhưng tâm trí tôi đã không chú tâm, đang đau đớn nghĩ đến cuộc tình bi thương của tôi. Anh Thiện cũng đang bận rộn với các bạn bè trong ban nhạc chạy lên chạy xuống xì xào với anh.


""Xin lỗi em nhé,"" anh Thiện nhẹ nhàng nói, ""anh phải lên sân khấu một tí vì ban nhạc đang cần một tay đàn."" Tôi gật đầu rồi tiếng lên hàng ghế đầu để xem anh Thiện đàn. Tôi định lấy cơ hội này để ra về không bị mất lòng nhau, vì tôi không còn sức lực để tiếp tục cười nói vu vơ nữa .

Tôi ráng ngước mặt lên sân khuấu và lắng nghe những nốt nhạc vui nhộn ấy, tuy trong lòng cảm thấy trống rỗng. Tôi thấy anh Thiện đang say xưa đàn và hình như đã quên đang có một cô gái ngồi đây chờ đợi anh. Tôi nhón lên định ra về thì thấy trên sân khấu hình như có một con gián đang lang thang bò ngang. Tôi sợ hãi theo dõi con gián bò từ từ đến phía chân của ban nhạc, và nhìn lên để coi thử con gián đang bò tới chân ai . Nhưng bất chợt thấy một ánh mắt lo lắng nhìn lại tôi. Ánh mắt của anh chàng keyboard cũng đang theo dõi con gián và bắt được ánh mắt của tôi. Bất ngờ quá, tôi bật cười, và anh ấy cũng cười theo. Thế là chúng tôi cùng nhau tiếp tục theo dõi con gián kia và cười giỡn với nhau trong thế giới riêng của một đôi bạn thân dù chưa bao giờ quen biết.

Trong lòng tôi bổng nhiên cảm thấy vui lắm. Ánh mắt của anh ấy sao ấm áp quá, và cho tôi một cảm giác rất êm đềm. Trong giây phút ấy, cả thế giới ngoài kia đã biến mất, kể cả nỗi buồn nặng triễu của tôi. Tôi trở thành một đứa bé ngây ngô tung tăng đùa giỡn với một người bạn thân, trong thâm tâm không chút lo âu, buồn phiền. Anh ấy là ai mà sao nụ cười xao xuyến quá. Anh ấy từ đâu đến mà như nắng ấm giữa khung trời bão tuyết.

Tôi không còn theo dõi con gián nữa, mà đa hút hồn với những nốt nhạc vang ra từ cây đàn của anh. Những ngón tay anh như đang nhảy theo điệu nhạc. Nhịp chân của anh say đắm với tất cả tâm hồn chìm trong khúc nhạc. Nụ cười vẫn trên môi anh, một nụ cười tươi tắng thật thà. Một ánh mắt triều mến chỉ cho riêng tôi. Nhưng anh là ai, mà đã xuất hiện mang đến cho tôi những cảm xúc vô thường, mà tôi chưa bao giờ cảm nhận được, tuy đã tự cho là mình đã một lần yêu rất đậm sau. Như vậy cảm giác này là như thế nào?

Trong lúc nhiều cảm xúc đó, tôi chợt nhớ ra lý do tôi đã đến nơi này. Đã đến lúc tôi phải bỏ đi rồi. Tôi không nỡ nhưng nếu tiếp tục ở lại đó thì sẽ không ổn. Tôi đành phải vội đi, luyến tiếc một cảm giác thật ấm áp êm đềm như một giấc mơ... Có lẽ chỉ là một giấc mơ thôi, hay là một thoáng mơ hồ của một cô gái đang vấp ngã trên đường tình yêu... Người con trai ấy không thể nào có trên đời này...."



JJJJJJJJJJJJJJJJJJJJJJJJJJJJJJJJJJJJJJJJ

No comments:

Post a Comment