Tuesday, September 9, 2014

Hãy yêu khi còn có thể

Thà độc thân còn hơn sống với một người mà cả ngày không có lấy một niềm vui...!



 đông cuộn mình trong chăn lạnh

Thiếu vắng một vòng tay

Những ngày hè rực nắng tự mình đong đưa trên chiếc xích đu

Nhìn mây bay và ngẩn ngơ chờ

Thiếu vắng những tiếng cười

Nếu được một lần sống khác đi

Có thể không lo toan mà bỏ mặc cuộc đời

Có thể ích kỷ mà không lo sợ làm tổn thương ai

Sẽ nắm tay người một lần cho đến chết

Sẽ cùng nhau mỉm cười qua những thương đau

Nếu được một lần sống khác đi

Sẽ không phải nhẫn tâm với chính trái tim mình

Thành phố của tôi đang độ chuyển mùa. Bầu trời trong vắt xanh rì, nắng vẫn còn líu ríu trên cao mà những đợt gió se lạnh đã kịp tràn về. Không khí lúc này có một mùi hương rất lạ, xa xa gần gần, tôi luôn gọi đó là mùi của thời gian - cuộn trong lòng nao nao, luôn khiến tôi có những cảm giác lạ lùng và một cảm nhận rõ ràng là thời gian đang trôi tuột sau lưng mình.


Với tôi khoảng thời gian này luôn là khoảng trời của kỷ niệm. Gió se se chạm vào da thịt gợi lên những nỗi niềm mà tôi đã cố nhốt kín trong chiếc hộp ký ức. Nhiều suy nghĩ vẩn vơ, những phút giây thẫn thờ nhìn cọng cỏ non oặt mình theo cơn gió. Lúc này, một chiếc lá vàng rơi khẽ khàng cũng có thể khiến tôi giật mình bỡ ngỡ, không hiểu mình đang đứng ở chốn nào trong dòng chảy thời gian...

Bước vòng quanh khu phố dưới ánh đèn vàng lập lòe, những bóng người vội vàng bước khom mình tránh cơn gió đêm đang táp vào mặt... Gió hoang - cơn gió đi hoang...

Tôi nhớ cơn Gió Hoang của tôi vô cùng...

Trong tim mỗi người luôn có một khu vườn nhỏ. Nơi đó bình yên và tách rời thực tại. Là nơi ta có thể sống với chính mình, là nơi đi về mỗi lúc mệt mỏi... không phải lo toan về cuộc đời.

Nơi đó có một chiếc xích đu lặng im dưới tán cây rẻ quạt...

Có bàn tay cần hơi ấm một bàn tay...

Cũng khoảng thời gian này đây, trong một buổi chiều trời đổ gió. Độ 5 năm về trước hay là hơn tôi cũng chẳng nhớ nữa. Có một cơn Gió hoang đi lạc vào khu vườn trống trong tim tôi. Khẽ đưa chiếc xích đu... khẽ lay đám lá vàng trên cao... Thiên Bình bước vào tim tôi thật nhẹ nhàng.

Trong trí nhớ mờ ảo của tôi Thiên Bình như gió - nhẹ nhàng ru mát lòng người. Nhưng lại vô định khó nắm bắt.

Đó có lẽ là buổi chiều rực rỡ nhất trong cuộc đời tôi. Tôi gặp Thiên Bình trên một đồi cỏ xanh rì, anh đứng ở đó, ngược bóng hoàng hôn, làn gió thổi tung mái tóc. Hình dáng cô đơn chênh chao đẹp đến nao lòng. Lúc đó trong tâm trí tôi chỉ có một ý nghĩ dường như mình đã được gặp thiên sứ. Mà thiên sứ thì đâu thể thuộc về riêng tôi, tôi chẳng thể sở hữu anh... Biết vậy nhưng không hiểu sao tôi vẫn vươn tay níu lấy anh, cảm giác như chỉ một lần trong đời thôi... nếu tôi không nắm lấy anh sẽ tan biến, sẽ về với nơi anh thuộc về, cảm giác đó khiến tim tôi đau nhói. Chẳng biết là tôi đã lựa chọn hạnh phúc hay thương đau. Tình đầu của tôi chỉ là thứ tình yêu vay mượn từ người khác, rồi tôi sẽ phải trả lại cho người...

Từ đó khu vườn chỉ có nắng ấm và tiếng cười

Cả những viên sỏi nhỏ cũng có niềm vui

Được nghe tiếng bước chân bên bước chân

Những buổi sớm mai được ngủ vùi

Lười biếng chôn mình vào hơi ấm

Không cần biết đến những nỗi đau

Vì tự mình có thể gắng gượng bước qua

Chỉ cần có người...

Là đúng hay sai?

Khi đánh đổi một vài phút giây

Bằng cả một đời thương nhớ...?

Thiên Bình của tôi lãng mạn, bay bổng. Anh nhạy cảm và dễ rung động trước cái đẹp cũng như những nỗi đau ở đời. Mặc dù cuộc sống của anh cũng không ít nỗi buồn... Có những đêm hai đứa thức trắng, cùng ngồi xích đu dưới bầu trời sao, tôi chỉ yên lặng nghe anh nói. Bình thường anh ít nói nhưng những lúc như thế anh cứ huyên thuyên mãi, dường như cuộc sống đã đè ép anh quá nhiều. Anh nói với tôi về cuộc sống của mình - nơi tôi có hình dung mãi cũng không tài nào biết được, anh nói về gia đình, về những ước mơ giang dở.

-    Em nè

-    Dạ?

-    Mình chơi một trò chơi nhé!

-    Trò gì?

-    Trò leo núi. Tụi mình sẽ thi xem ai trèo được cao hơn!

-    Gì thế?

-    Ngọn núi tình yêu của mình ấy...

Ngày đó tôi vẫn không hiểu. Trò chơi này anh vẫn luôn thắng tôi, anh luôn là người đi trước dẫn đường cho tôi... đưa tôi qua những ngày bình yên và bão tố. Mà trò leo núi ấy mà. Càng lên cao thì khi rơi xuống càng đau...

Suốt thời gian anh ở trong khu vườn của tôi... có người vẫn luôn kiếm tìm anh. Có người nhớ mong anh từng ngày... Rồi đau lòng mà tự tổn thương chính mình.

Người thân gia đình trách móc anh, người ta coi anh là kẻ tệ bạc, phá vỡ hôn ước của gia đình, làm tổn thương người yêu thương anh suốt từ thời thơ bé.

Anh không nói gì với tôi. Vòng tay vẫn ấm, nụ cười vẫn dịu dàng. Anh ôm nỗi đau cho riêng mình nhưng tôi biết tình yêu này khiến anh đau đớn bởi Thiên Bình sống vì hạnh phúc của người khác chứ không phải là nỗi đau của riêng ai. Anh yêu tôi nhưng cũng chẳng thể đành lòng làm đau những người xung quanh mình. Mâu thuẫn ngày ngày giằng xé trái tim anh.

Tôi không đành lòng nhìn anh như vậy, người sai là tôi... Thiên sứ không thể mãi mãi ở đây với tôi. Tôi không được giữ anh cho riêng mình. Chừng đó là quá đủ rồi... Anh sẽ lại đau đớn nữa... tôi sẽ lại làm anh khổ mất thôi.

Tôi chẳng bao giờ nói cho anh biết những đêm cô đơn lạnh giá như thế nào, tôi chẳng bao giờ trách anh vì sao lại bó buộc cuộc đời mình vì tôi hiểu hơn ai hết anh mới là người đau nhất. Thiên Bình là gió, chẳng có cơn gió nào hạnh phúc khi không được tự do. Anh nói trước đây anh chấp nhận cuộc sống của mình, làm con chim ở trong lồng... nhưng một lần chú chim đó sổ chuồng... chú cất đôi cánh lần đầu tiên được bay lượn và rồi tìm thấy bảo vật còn quý giá hơn cả mạng sống mình. Nên khi bắt buộc phải quay trở lại chiếc lồng vàng, nỗi đau bị giam cầm càng tê tái hơn...

Tôi chỉ có thể âm thầm ấp ủ trái tim anh. Những ngày xa cách trùng trùng cố nghĩ đến nhau mà gượng cười, những đêm nước mắt lăn dài trên má đọc blog của nhau mà gắng gượng vượt qua.

Có bình yên nào là vô cùng...

Và ta buông tay

Anh về với nơi chốn của anh

Em về với những đêm dài riêng em

Có những thứ mất đi một lần là mất đi mãi mãi

Một đêm nước mắt xóa nhòa tất cả, chưa bao giờ trong cuộc đời tôi lại khóc nhiều đến như vậy. Tôi quyết định bước ra khỏi cuộc đời anh. Nói là vì anh cũng được mà vì chính tôi cũng được tôi không cam tâm nhìn anh dằn vặt, tôi không cam tâm ngày ngày nhìn anh xót thương tôi, không cam tâm nhìn anh vì yêu tôi mà đau lòng. Đã không thể mang anh đi thì đành để anh được yên bình với nơi chốn của mình. Có những người cần anh hơn tôi, có người đặt cả mạng sống của mình để níu anh ở lại... có nơi anh suốt đời này không thể bỏ lại... Tôi có tất cả ngoài anh, còn người đó không có anh sẽ mất tất cả...

Anh thân yêu, em sẽ rời xa anh, nhưng xin anh tin rằng tình yêu em dành cho anh vẫn ngày một lớn hơn. Em sẽ dành những tiếng cười của quãng đời còn lại mà cầu mong cho anh được bình an. Anh hãy vẫn yêu em nhé, nhưng chút xíu thôi, đủ để ấm lòng nhưng đừng đau thương! Em sẽ ổn, sẽ vẫn vui thôi. Anh phải sống thật tốt nghe anh, nơi nào đó vẫn có một người luôn dõi theo anh... Yêu anh!

Thượng Đế ơi, con xin trả lại Thiên sứ cho người.

Suốt hai năm sau đó, tôi thường xuyên có một giấc mơ:

Một con thiên nga trắng muốt bươn đôi cánh bị thương về phía mặt rời

Ráng chiều ám máu...

Tiếng ca vảng vất, lông vũ tả tơi

Tôi biết anh đã tìm kiếm tôi...

Trò chơi leo núi đó tôi đã từ bỏ trước, ngã rất đau. Nhưng tôi có sai không khi bỏ anh lại một mình. Chơi vơi giữa lưng chừng anh có biết đường quay lại hay không? Vì Thiên Bình của tôi luôn kém trong việc định hướng, cơn gió đó toàn đi lạc thôi...

Có đôi lần thẫn thờ không chịu đựng nổi nỗi nhớ, tôi muốn quay lại. Sững sờ nhận ra... mình chẳng có nơi nào để quay lại nữa... Vì từ trước luôn là anh ở bên tôi, hiểu tôi, bao bọc tôi. Hóa ra... tôi thực sự không biết rõ về anh như tôi tường...

Nước mắt từ lâu đã không còn rơi nữa...
Nhưng em nhớ anh...

5 năm rồi, vườn xưa nay đã là vườn hoang... em nhớ anh...

Cầu mong một lần gặp lại, được ôm anh mà thổn thức...

Nếu thời gian cho ta quay lại

Liệu anh có lặng im như thế?

Liệu em có phải chọn lựa xé nát trái tim hai người?

Liệu ta có phải muôn trùng cách xa...

Em sai rồi

Em đã luôn sai

Tại sao lại buồn đến thế...

Đường chiều ngược lối, có cơn gió nào thoảng qua vai để lại bốn chữ Anh vẫn yêu em...

Hãy yêu khi còn có thể

Đừng để những tháng ngày nuối tiếc

Vì ta đã phí hoài giây phút ở bên nhau


Fr : lovedegiocuondi.blogspot.com

No comments:

Post a Comment