Monday, September 22, 2014

Một mình

Nếu có 1 điều ước cho gia đình thì đó là: hạnh phúc!
 Nếu có 1 điều ước cho tình bạn thì đó là: mãi mãi!
 Nếu có 1 điều ước cho tình yêu thì đó là: thủy chung!
 Nếu có 1 điều ước cho bản thân: tôi sẽ ước ai đó hiểu và yêu tôi thật sự
 Dong phuc cong nhan


Thế rồi cũng vào độ giữa thu.

 Tháng Mười năm nay thanh thản và bước đi nhẹ bẫng, nhanh lạ lùng.

Các ngày nối tiếp nhau như những nấc thang đều đặn. Thảng hoặc vào yahoo thấy dân tình í ới hẹn hò nhau, giật mình biết thời gian đã trôi về thứ bảy. Rất nhiều thứ bảy như thế, tựa hồ những tờ lịch mỏng rơi xuống trong chuỗi âm thanh rất khẽ, rất im, đang mất hút.

Đôi khi ngồi cùng bạn ở Đinh, hay đi bộ một mình trên phố dưới những vòm cây xanh ngát Hàng Khay, bước nhẹ quanh Bờ Hồ, chợt muốn khi về nhà, sẽ vào một topic quen thuộc và ghi lại những cảm xúc nhẹ nhàng về thời tiết, về loài hoa được đặt trong quán cafe ngày hôm đó, về cái xuýt xoa và những nụ cười đón chào ngày lạnh, ngày Hà Nội thực vào thu… Nhưng lúc nào ngồi trước màn hình laptop, cũng chợt rụt rè và quay sang làm những việc khác. Dịch dossiers, đọc articles, chăm chú bài tập nghe, viết synthese và hoàn thành tiểu luận nộp trên lớp...Thế là đành đặt những cảm xúc nằm lại nơi sâu kín, rồi mất hút.
bảo trì máy lạnh


Tối qua học xong cours tiếng Pháp, không hiểu sao phóng xe tới Giảng ở 106 Yên Phụ. Ngồi trên bậc tam cấp, tay ôm cốc cafe trứng ấm nóng ngọt ngào. Cảm giác thân thuộc lại ùa về. Dù Giảng chẳng còn nằm trên phố Hàng Gai, thì xét ra, cũng không nên lấy gì làm thất vọng lắm. Cafe trứng vẫn thế, nửa trứng xốp ngọt ngào, nửa cafe đượm đắng. Vị đắng theo kiểu riêng và khác hẳn Đinh. Nhưng dễ chịu. Vẫn còn đây, những chiếc bàn cũ bằng gỗ nâu sờn bạc, mặt bàn là lớp đá xám xanh mát lạnh, cái bát nước nóng giữ cho tách cafe ấm có những đường sọc ngắn, đó là kiểu bát của những năm 90. Và vì tất cả hương vị quen, màu sắc quen, hình khối quen thân thiết đến nhường ấy, mà mình chẳng còn phàn nàn gì về việc Giảng rời con phố Hàng Gai cổ kính để rộng mở ở trên đường đê này.

Giảng nhìn sang bến xe bus lúc nào cũng tấp nập xe trôi chảy, những bước chân người đi lại luôn phiên và chẳng mấy ai thư thả. Ngồi bên vỉa hè, tựa lưng vào góc tường và quan sát người xe, cảm giác đầy thú vị. Thỉnh thoảng tán phượng xanh rợp lại rùng mình trong gió, trút xuống hàng chục, hàng trăm phiến lá nhỏ xíu xiu tựa như phấn hoa. Thật đẹp. Lá rơi nhiều đến nỗi một anh chàng đứng dưới tán cây, phủi lá trên vai áo rồi cười hóm hỉnh: Cây phượng này đang muốn nói điều gì với mình thế nhỉ?
Phu tung o to

Bất giác nhớ tới cái chữ ký thản nhiên ở một forum từ 2 năm trước: Luôn cafe một mình. Chữ ký như một lời nguyền, dù mình không cố ý. Thở khẽ, cũng chẳng sao. Thật khó để tìm thấy một người bạn có thể ngồi cạnh mình đầy thấu hiểu và sẻ chia, an toàn và không khuôn sáo. Nỗi ngóng vọng về người con trai như thế đã mờ dần theo tháng năm.

Lại một lần nữa anh lỡ hẹn cùng mùa. Những bức ảnh tìm thấy trên facebook chụp lại dáng hình những cô thiếu nữ Nhật mặc lễ phục bước đi thanh thản và kín đáo trên con phố nhỏ hay mỉm cười ý nhị dưới mái hiên một ngôi chùa cổ, những bức ảnh có màu sắc như được tô bởi chiếc cọ vẽ mềm mại của tay họa sĩ mơ màng nào đó. Chúng thông báo một điều thú vị pha lẫn buồn rầu: Anh đang không ở đây, độ tháng Mười.

10 giờ, phóng lên cầu Long Biên.

Một mình.

Chạy xe thật chậm, kịp nhìn xuống phía dưới khoảng không thẫm đen và rộng lớn. Sông Hồng lặng lẽ như một mặt băng trượt, phẳng lặng. Bên kia cầu Chương Dương tựa hồ tấm thước lóng lánh đặt ngay ngắn trên dòng kẻ, vạch vào bầu trời một đường thẳng mạnh mẽ.
 Giay dan tuong

Về nhà, ăn táo rồi chui vào chăn nằm đọc truyện ngắn của chị Phan Hồn Nhiên. Đã đánh răng, rửa tay, mà mùi táo xanh ngà chín vẫn phảng phất nơi cuống họng, trên đầu ngón tay. Như cảm giác của một buổi tối hiếm hoi lang thang Hà Nội.

Cái cảm giác ấy, cứ lẩn quất trong mắt, trong tóc, trong hơi thở và trên làn da tái xanh của mình.

Mãi không chịu tan...


18.10.09


Fr : lovedegiocuondi.blogspot.com

No comments:

Post a Comment