Monday, September 8, 2014

Nếu thương em thật thì mình hãy cố gắng đừng làm tổn thương nhau anh nhé!

""" Người ơi Xin đừng khóc, người ơi xin đừng buồn
Tình yêu vốn dĩ là vậy đó
Trái tim càng trao đi nhiều, thì điều nhận lại sẽ càng thêm đau đớn
Phải đau đớn thì mới là tình yêu..."""
bom muc may in gia re


Nếu vợ anh là một cô giáo, thì vợ anh sẽ rất giỏi trong việc chăm con, em nói thật mà, không giỏi sao được khi ở trường, vợ anh vừa là thầy, vừa là mẹ, vừa là bạn, vừa là nhà tâm lí, lại vừa là quan tòa trong những cuộc cãi vã, tranh giành của tụi nhóc. Vậy nên, anh sẽ chẳng phải lo cái khoản chăm con, dạy con của vợ anh, đúng không? 

***
Quan ao bao ho lao dong

Ngày còn bé xíu, em đã từng ước lớn lên mình sẽ là một cô giáo. Cô giáo dịu dàng trong tà áo dài. Cô giáo ân cần cầm tay nắn nót cho em nhỏ từng nét chữ...Lớn lên, ước mơ ấy dần bị em cho vào quên lãng. Nhưng rồi như có duyên phận định sẵn, lúc làm hồ sơ thi đại học, em đã đăng kí vào nghành sư phạm.
 Sửa máy lạnh
Và duyên phận lại run rủi, đưa em đến cái miền đất này sau khi em tốt nghiệp ra trường. Nói là “duyên phận”, vì thực sự cái tên này chưa từng xuất hiện trong tiềm thức em, dù chỉ là một chút. Và bởi vì lúc đó chẳng biết cái gì đã xui khiến một con nhóc nhút nhát như em quyết định liều lĩnh một mình khoác ba lô đi xa đến vậy. Để đến lúc đặt chân lên mảnh đất này rồi, em dường như mới sực tỉnh, run rẩy, sợ hãi, vì biết rằng, giờ, em thực sự chỉ có một mình ... rồi òa khóc nức nở như một đứa trẻ. Nhưng .. lỡ đi rồi, chẳng quay về được nữa. Và giờ thì, lỡ “thương” rồi, cũng chẳng thể về được nữa. 
bảo trì máy lạnh


Một năm trôi qua, em đã lỡ thương nhiều thật nhiều, yêu nhiều thật nhiều mảnh đất và con người nơi đây. Càng ngày, em càng thấy yêu cái công việc mà mình đang làm, yêu cái con đường mà mình đã chọn. Em yêu đôi mắt tròn xoe, cái miệng há hốc dễ thương, cái khuôn mặt háo hức, say sưa mỗi lần nghe em giảng bài, kể chuyện. Yêu những cặp mắt ngây thơ, nụ cười hồn nhiên, yêu những giọt mồ hôi lấm tấm trên trán của tụi nhóc lúc chăm chú làm bài, yêu cái khóe mắt long lanh, bàn tay nhỏ run run nắm lại khi phạm lỗi sợ bị em phạt, yêu cả những nụ cười lém lỉnh, cử chỉ tinh nghịch của lũ nhóc.
sua may lanh
Sống giữa sự hồn nhiên, ngây thơ của lũ quỷ nhỏ, em thấy mình cũng “không lớn nổi”, cũng nghịch ngợm, trẻ con y như chúng vậy. Bởi thế, một cô gái sư pham như em luôn nhìn một thứ hết sức giản đơn. Quanh em, mọi người, mọi thứ đều tốt đẹp, đáng yêu...

Em vẫn cho như thế là tốt!
Phu tung o to

Cho đến ngày hôm qua, vô tình, có một người đã nói với em rằng : “Con gái sư phạm là “dân học thuật”, sống trong môi trường sư phạm nên không va chạm xã hội nhiều, bởi thế, khi gặp chuyện, thường rất lúng túng, không biết xử trí thế nào...”. Lúc nghe câu nói đó, em lặng người. Vì đúng quá, mà trước giờ chưa từng một lần em nghĩ tới. Mặc dù câu nói và câu chuyện của người ta không hề ám chỉ cũng chẳng liên quan gì đến em, nhưng nó cứ ám ảnh em không thôi. Rồi tự dưng em thấy sợ, muốn khóc, vì nghĩ tới, thực sự cuộc sống ngoài kia quá bon chen, xô bồ, phức tạp, lòng người thì khó đoán, mà em thì nhỏ bé, yếu đuối và cái nhìn thì quá đơn giản....
Bao ho lao dong

Ừ! Đúng là con gái sư phạm ngoan, hiền, thật thà, nhưng cũng vì thế mà con gái sư phạm rất yếu đuối, mỏng manh. Và điều đó hoàn toàn không tốt chút nào...Thực sự là em thấy sợ vô cùng! Giờ nghĩ lại, hình như nỗi sợ này đã có trong tiềm thức của em từ lâu rất lâu rồi. Bởi ngay từ lúc biết “khôn”, hình ảnh người chồng tương lai trong em là một chàng trai của lĩnh vực kinh tế, xây dựng. Bởi trong trí óc non nớt của em lúc đó, cái ngành này thật năng động, bản lĩnh, tự tin, mạnh mẽ biết bao. Mà con người, phàm nếu thiếu cái gì người ta thường ao ước cái đó. Và vì một cô gái sư phạm như em quá hiền lành, đơn giản nên em vẫn thường ước về người chồng tương lai của mình như vậy chăng?

Thế nhưng, anh này!

Nếu em đã chọn anh, ta đã chọn nhau, thì dù anh là ai, và anh có phải là một anh chàng của “kinh tế”, “xây dựng”, “kiến trúc”... như em vẫn từng mơ hay không, thì em vẫn tin rằng, anh – chồng em - là người con trai mạnh mẽ nhất mà em từng gặp. Ít nhất là đủ mạnh mẽ để có thể bao bọc, bảo vệ, che chở em khỏi những sóng gió của cuộc đời, và vòng tay anh đủ rộng, đủ ấm áp để em có thể ủ ấm mình trong đó, bờ vai anh đủ vững chãi để em thấy mạnh mẽ hơn lên khi tựa vào. Phải không anh?
Giay dan tuong

Anh thương yêu!

Có lẽ anh đang nhăn mặt và tự hỏi, liệu em là ai, em ra sao, em có gì mà đòi hỏi anh nhiều đến vậy? Ừ nhỉ! Em chẳng là ai cả, em chỉ là một cô nhóc hết sức bình thường. Em trẻ con, vụng về, em không đảm đang, không giỏi giang, không xinh đẹp. Em còn thấy mình thật tự ti, yếu đuối. Anh đang thất vọng về em phải không?

Nhưng anh ơi, em nói này!

Nếu vợ anh là một cô giáo, thì vợ anh sẽ rất giỏi trong việc chăm con, em nói thật mà, không giỏi sao được khi ở trường, vợ anh vừa là thầy, vừa là mẹ, vừa là bạn, vừa là nhà tâm lí, lại vừa là quan tòa trong những cuộc cãi vã, tranh giành của tụi nhóc. Vậy nên, anh sẽ chẳng phải lo cái khoản chăm con, dạy con của vợ anh, đúng không?

Có thể em không xinh đẹp, không model như những cô gái khác. Nhưng một cô gái sư phạm như em biết cách làm mình trở nên chỉn chu, lịch sự trong mắt người đối diện, và em hứa sẽ không để anh thất vọng về em đâu. (Cái gì chưa biết, em sẽ học và thay đổi từ từ, thế cũng được anh nhé!)

Có thể em không biết nấu nhiều món ngon, nhưng em hứa nó sẽ không tệ quá mức đâu. Và đặc biệt, trong mỗi món ăn em sẽ cho thật nhiều gia vị yêu thương, và em tin nó đủ sức làm anh thấy tuyệt vời hơn bất cứ thứ sơn hào hải vị nào.

Có thể em không giỏi giang, đảm đang cho lắm, và có thể (có thể anh nhé), mẹ anh sẽ không được hài lòng cho lắm về cô con dâu là em. Nhưng em hứa sẽ học hỏi thật nhiều từ người thầy tuyệt vời là mẹ anh (và cả mẹ em nữa), và từ mọi người xung quanh, để một ngày không xa, mẹ và anh sẽ có thể tự hào về em.

Và có thể mẹ sẽ không thương em nhiều như em vẫn muốn (lại là có thể thôi nhé anh, vì biết đâu, em sẽ được mẹ “cưng” còn hơn anh nữa). Nhưng em hứa, em sẽ không giận mẹ đâu (dù em không thể không buồn, mà còn buồn rất nhiều là đằng khác). Em sẽ yêu mẹ thật nhiều, cố gắng thật nhiều, vì em biết, đối với anh, mẹ quan trọng biết nhường nào, và trong mắt mẹ, con trai mẹ cũng quý báu biết bsao. Ai đó đã nói rằng, tảng băng dù cứng đến mấy cũng tan chảy dưới sức nóng của ánh nắng mặt trời, lòng người dù giá băng đến mấy cũng sẽ trở nên ấm áp bởi sức nóng của tình yêu thương. Em tin, sẽ có một ngày, mẹ và em sẽ ôm nhau khúc khích cười khi mẹ kể em nghe những câu chuyện ngốc xít cái thưở “ngày xửa ngày xưa” của anh, khi em kể mẹ nghe về những thiên thần nghich ngợm của em ở trường…Lúc đó cấm anh ghen tị đấy nhé!
Rang su tham my

Còn nhiều rất nhiều điều em muốn nói nữa, nhưng thực sự bây giờ em rất mệt, vì em vừa trải qua một cơn sốt sáng nay. Vậy nên, nếu muốn, mình có thể nói tiếp khi gặp nhau, anh nhỉ!

Anh này, nói vậy thôi chứ em biết thực sự là rất khó để làm được những điều kể trên, mà em lại yếu đuối lắm. Vậy nên, anh à, đừng để em cô độc một mình trên con đường đó anh nhé. Cái em cần là nhiều thật nhiều tình yêu thương từ anh, là sự khuyến khích, cổ vũ, động viên…của anh. Đôi khi đơn giản chỉ là một cái nắm tay thật ấm, một cái ôm thật chặt lúc em khóc vì thấy mình quá mệt mỏi, bất lực… được không anh?

Anh à, nếu anh ngừng yêu thương em, hoặc nếu anh không thương em thật nhiều, em sẽ không đủ mạnh mẽ để vượt qua đâu. Nhưng nếu có anh bên cạnh, em tin mình có thể làm được tất cả.

Em rất sợ, sợ một ngày anh không còn thương em nữa. Đừng thế anh nhé, em sẽ không chịu nổi đâu. Bởi thế, hãy chọn em khi anh đã suy nghĩ rất kĩ, khi anh đã quyết định chắc chắn sẽ cùng em đi hết cuộc đời, dù có chuyện gì xảy ra đi chăng nữa. Còn nếu không, hãy dừng lại khi chưa quá muộn, dù em biết là sẽ rất đau, nhưng em sẽ chịu đựng được. Còn một khi đã chấp nhận nắm tay em, thì xin người, đừng buông nhé, được không, anh?

Em biết, mình chẳng là gì cả.

Em biết, mình chẳng có gì hết. Cái em có, chỉ là nhiều rất nhiều tình yêu thương của em dành cho anh, và cả những người mà anh yêu thương. Vì em biết, lấy anh là em “lấy” cả những người thuộc về anh, thương anh, là em phải biết thương những người thân của anh
 Ban giay bao ho

Còn một điều này nữa, nếu thương em thật, xin anh cũng hãy yêu thương và tôn trọng bố mẹ, anh chị em, những người thân của em, như em đã làm với anh, anh nhé. Bởi vì, không gì làm em đau bằng việc phải nhìn thấy bố mẹ và những người em thương yêu phải đau lòng vì em.

Cũng có những lúc, anh sẽ không hài lòng, sẽ thất vọng về em, sẽ chán nản .. và cũng có lúc em cũng sẽ như thế. Hoặc cũng sẽ có lúc anh hoặc em sẽ mệt mỏi vì áp lực của công việc, cuộc sống và những thứ không tên khác nữa … Nhưng dù gì đi chăng nữa, mình hãy cùng nhau đối diện và tìm cách giải quyết anh nhé!

Anh ơi, em mới chỉ 23 tuổi thôi, và trước anh em chưa từng yêu ai. Đơn giản, vì em sợ, sợ mình chưa đủ chín chắn, trưởng thành, sợ bị tổn thương. Hơn nữa, trước giờ em luôn đặt việc học hành, sự nghiệp lên hàng đầu. Còn bây giờ, em nghĩ đã đến lúc mình làm “người lớn” được rồi…Đừng cười em anh nhé…Nếu thương em thật thì mình hãy cố gắng đừng làm tổn thương nhau anh nhé!


Fr : lovedegiocuondi.blogspot.com

No comments:

Post a Comment