Monday, September 15, 2014

Người ta yêu khi tuổi chín đỏ thì sẽ yên tâm và thoải mái hơn phải không?

Biển sẽ trở thành bức tường ngăn cách anh và em, bầu trời xanh chỉ còn là nỗi nhớ. Cuộc đời này 

anh nguyện tồn tại chỉ vì em và anh không bao giờ muốn biết mất em đau khổ như thế nào.
+ Chỉ cần có niềm tin thì không bao giờ có kết thúc hay tuyệt vọng. Bế tắc hay khởi đầu là do chính 

bạn.
May non gia re


Tối qua, trước khi đi ngủ lại quờ quạng vào quyển vở trên bàn, mấy tờ giấy trắng được cho hôm trước lại rơi ra. Nhìn mấy tờ giấy trắng lại nghĩ “giống giấy vẽ quá, lúc nào mình lại hì hụi vẽ bút chì nhỉ?”. Cứ thế cảm xúc miên man, suy nghĩ mông lung rồi lại nhớ về bạn ấy. Ngẩn người nhớ về người mà mình từng vẽ chân dung bằng chì với lời nhận xét của “người mẫu”:
- Sao em vẽ đôi mắt anh hèn nhát thế?
Chính mình cũng không biết tại sao mình lại không thể chỉnh cho đôi mắt của bạn ấy có hồn hơn, sâu hơn mặc dù ở ngoài đôi mắt của bạn ấy khá sáng và thông minh. Mình đã không thể vẽ, không thể bắt được hết cái hồn trong mắt bạn... vì sao mình cũng không biết nữa.
 May ao khoac cho tan binh
Mình và bạn ấy từng yêu nhau, có thể coi bạn ấy là người yêu cũ. Tình yêu ấy khác hẳn với thứ tình cảm mình dành cho chồng mình bây giờ. Một thứ tình yêu khi ở lứa tuổi còn… xanh, lứa tuổi chưa có độ chín đỏ…
Cũng mùa hè thế này, hai đứa ngồi uống nước mía ở Hồ Tây và mình lôi giấy bút ra vẽ bạn ấy. Chiều hồ Tây vàng ngắt ngơ nắng chiều và trong mắt mình lúc ấy gương mặt bạn ấy cũng sáng như mặt trời mùa hè. Hai đứa có nhiều điểm hợp nhau, cùng thích đọc sách, cùng thích nghe nhạc, xem phim và cùng thích… ăn. Mình nhớ là có quán gì ăn ngon, hay quán nước nào thú vị bạn ấy cũng đều dẫn mình đến mặc dù cả hai đứa đều thuộc dạng ít tiền nhưng ít nhất vẫn luôn nghĩ về nhau khi có điều gì hay hoặc thú vị.

Lúc tuổi còn xanh, gặp một người như thế thì bỗng thấy mình như ngọn đuốc trong tình yêu. Ngọn đuốc cháy rực, cháy mãnh liệt. Suốt khoảng thời gian hai đứa là bạn, cứ cãi nhau chí chóe suốt ngày và mình vẫn nhớ cảm giác của mình lúc ấy như thế nào. Vừa thích yêu cho thỏa thích, vừa thích được được nhấm nháp từng chút một nhưng cảm giác bất an lúc nào cũng nặng trong lòng. Bạn ấy suy nghĩ khác mình, vì bạn ấy là con trai nên có lẽ nghĩ đến sự nghiệp hơn cả tình yêu hoặc phải chăng chính bạn ấy không yêu mình nhiều như mình yêu bạn ấy.
 Ban dong phuc may san
Tình yêu của mình thời ấy giống như những chiếc lá lạc mùa đỏ ối trong màu xanh của mùa hè kia. Bọn mình yêu nhau không ai biết, hôn nhau cũng chẳng ai hay và cả hai đứa giấu kín tới mức tối đa. Mẹ mình hỏi "Yêu nó rồi à?". "không bọn con chỉ là bạn" và bạn ấy hay ví von mùi thơm của hơi thở mình giống mùi của... cỏ. Loại cỏ mà ngày xưa bạn ngửi thấy mỗi lần về quê của mẹ bạn ấy.
Rồi bạn ấy cũng ra đi… bỏ lại mình ngập tràn trong thất vọng, hụt hẫng. Trước khi bạn ấy đi mình có hỏi bạn ấy:
- Thế còn tình yêu thì sao?
- Tình yêu giống như ngọn lửa, nếu khoảng thời gian xa nhau ngọn lửa càng to thì tình yêu sẽ càng lớn. Em hãy coi đây là thử thách và nếu thực sự khoảng thời gian xa nhau mà thấy nguội lạnh thì…
Mình nhớ như in những lời nói ấy, như những lưỡi dao cứa vào tim mình, não mình. Bạn đi, mình vật vờ mất cả tháng trời với những viên thuốc ngủ... mình cần chúng để ngủ dễ hơn chứ không có ý định tự tử đâu. Ngày bạn đi nước mắt ướt nhẹp mặn mòi chảy xuống má, xuống môi như nước muối biển… Bạn đi cũng không hẳn là một cuộc chia tay chính thức nhưng chính bản thân mình lại thấy nếu có tiếp tục mình cũng không chấp nhận được vì tự ái, vì sĩ diện và mình... buông.
Mình không hiểu cảm giác của bạn thế nào khi mình thông báo mình đã có bạn trai và sắp lấy chồng nhưng bạn nói bạn rất buồn, bạn nghĩ rất nhiều và mọi thứ đã quá muộn... Một chị bạn đã ở bên mình khoảng thời gian ấy, chị bảo "Làm đàn bà không nên tha thứ cho những thằng đàn ông bỏ qua cơ hội và không biết trân trọng mình. Em đẹp, em tài giỏi, em nhanh nhẹn và em xứng đáng được nhiều hơn một người như hắn". Mình vẫn buồn thì vào một ngày khác nhận được thư của chị với nhiều lắm những câu an ủi, mắng mỏ, chửi bới và mình nhớ chị bảo "Em phải nhìn sang những ngọn núi khác, em phải vượt qua để khi nhìn lại thấy hắn chỉ là một quả đồi nhỏ và bước qua quả đồi nhỏ kia em sẽ thấy nhiều những ngọn núi to đẹp khác đang chờ em". Và mình bước qua, nhẹ nhàng và dễ chịu hơn mình tưởng...
Hơn 10 năm đi qua, thỉnh thoảng email chúc mừng sinh nhật hay chúc mừng năm mới. Rồi có những lúc đổi email cũng chỉ thỉnh thoảng nhắn nhau vài câu offline hỏi thăm. Khi bạn về Việt Nam cũng có điện thoại rủ đi café cùng với bạn chung của hai đứa. Để cho lần đầu gặp lại, mình thấy thực sự tình yêu giống ngọn đuốc, mình đã cháy hết rồi và chẳng còn chút cảm xúc yêu đương nào nữa. Hai đứa bắt đầu coi nhau như bạn… cảm giác oán hận hay yêu thương trong mình cũng ra đi theo thời gian.
Ban giay bao ho


Một ngày đẹp trời bạn add mình trong Facebook.
Bạn bây giờ đã có vợ đẹp, thông minh.
Bạn bây giờ đã có con gái rất xinh và đáng yêu.
Bạn bây giờ đã rất giàu có.
Bạn xứng đáng được tất cả những điều ấy vì có lẽ bạn hợp với những thứ ấy.
Mình nhớ những lần gặp bạn hay hỏi:
- Cuộc sống của em thế nào?
Bố mình không làm to như bố vợ của bạn. Chân mình không dài như chân vợ của bạn và mình cũng không giỏi được như vợ bạn. Mình không có con gái và chồng mình cũng không giàu nhưng có lẽ chưa bao giờ mình cảm thấy hài lòng hơn với những gì mình đang có. Ít nhất mình cảm thấy người đàn ông bây giờ của mình là thuộc về mình, phù hợp với mình dù mình không bao giờ lấy lại được cảm giác của tuổi còn… xanh ngày ấy nhưng có lẽ người ta yêu khi tuổi chín đỏ thì sẽ yên tâm và thoải mái hơn phải không?
Ngày xưa khi yêu mình luôn có cảm giác bất an về bạn, dù yêu nhau điên cuồng nhưng lúc nào cũng có cảm giác nó sẽ dễ dàng bị cuộc đời này cuốn đi mất . Có lẽ mình là đứa nhạy cảm và ngay từ thời điểm ấy mình đã có cảm giác bạn không phải là người thuộc về mình, dành cho mình…
Bây giờ trong hàng nghìn bạn bè ở Facebook, bạn lẫn vào trong ấy như một hạt cát giống muôn vàn hạt cát trên bãi biển mặc dù bạn đã từng là viên kim cương đối với mình thời ấy. Thế mới thấy cuộc đời là một chuỗi những sự kiện kỳ lạ, vòng quanh và khó giải thích. Cái duyên, cái số luôn hiện hữu và đùa cợt con người ta trong bất cứ thời điểm nào.
Thỉnh thoảng mình ngó sang Facebook nhà bạn, ngắm vợ bạn, con bạn và bạn vẫn đang mạnh khỏe và mỉm cười. Mừng vì bạn hạnh phúc. Hai đứa đều đã có gia đình riêng, tình yêu lớn và thỉnh thoảng ngó nhau trên mạng như hai nhà hàng xóm hòa thuận sống cạnh nhau. Vừa gần lại vừa xa…
Ôi cái tuổi còn xanh của mình ngày ấy… và cả tuổi xanh của bạn nữa, bạn có nhớ chút nào không? Thời ấy mình trách bạn nhưng bây giờ mình không trách bạn cho những cư xử của thời gian ấy vì có lẽ một cậu con trai 23 tuổi cũng không biết phải làm gì hơn là trả lời thật thà "Anh cũng chưa biết". Ít nhất bạn ấy cũng chân thành với mình, không dối trá hay bao biện nọ kia...
Bây giờ không vẽ nữa, không yêu bạn nữa nhưng kỷ niệm một thời vẫn thỉnh thoảng khiến mình nhớ lại và mỉm cười.
Ôi cái tuổi xanh ẩm ương đến lạ… Nhỉ?
may dong phuc the thao

Fr : lovedegiocuondi.blogspot.com

No comments:

Post a Comment