Monday, September 15, 2014

Nhận ra mình một cơn say !

Nếu có 1 điều ước cho gia đình thì đó là: hạnh phúc! 
- Nếu có 1 điều ước cho tình bạn thì đó là: mãi mãi! 
- Nếu có 1 điều ước cho tình yêu thì đó là: thủy chung! 
- Nếu có 1 điều ước cho bản thân: tôi sẽ ước ai đó hiểu và yêu tôi thật sự.
May non gia re


Sài Gòn, ngày... tháng...năm.
Hôm nay là một ngày nắng hiếm hoi trong những ngày mưa vừa qua. Lang thang mọi ngóc nghách Sài gòn, nó muốn ngắm nhìn và tận hưởng một chút nắng ấm áp còn sót lại những ngày sang thu. Nắng lao xao chạy dọc trên những cây cầu, lướt qua những hàng cây cao xanh mát, len vào những con phố Sài gòn vẫn tấp nập người và xe, khiến cho dòng hối hả kia dường như cũng trở nên lãng mạn đến lạ.
Tháng 8 về kéo theo một chút buồn man mác, một chút nhớ miên man, một chút hoang mang, xao xuyến...nhưng chỉ một chút thôi !! - Nó tự nhủ lòng như thế.

Chạy vào một con hẻm nhỏ, nó ghé vào quán nước quen thuộc, gọi một ly cafe sữa và bắt đầu nhâm nhi...
 May ao khoac cho tan binh


Cứ mỗi lần muốn tìm một chốn bình yên giữa bộn bề cuộc sống,nó lại ghé đến đây. Nhưng hôm nay lại khác, nó không đến vì những điều làm nó ưu phiền, mệt mỏi, mà đến là để... hẹn hò! Hẹn hò với nỗi nhớ mang tên "anh"

Nó yêu cái góc quán nơi nó vẫn hay ngồi ở đây,bên cạnh một gốc cây me già và những dây thường xuân quấn quanh ẻo lả. Chỉ một góc xanh giản dị thế thôi, cùng những bản nhạc pop ballad du dương , nhẹ nhàng cũng đủ khiến cho thời gian như lắng đọng, xoa dịu một chút xôn xao trong trái tim bé nhỏ của nó.
Một chút gió nghịch ngợm xoay xoay đám lá me non vương trên áo, nó mỉm cười thích thú nhận ra trò đùa của gió. Ngả người ra sau ghế, nó đắm chìm trong khoảng nắng hè thu ấm áp.

Dạo này nó thường nhớ " anh "

Một người mà nó đã gặp trong một đêm mùa gió,

Một người mà nó chỉ vừa kịp biết tên,

Chỉ vậy thôi,
Ban dong phuc may san

Mà sao ánh mắt ấy,nụ cười ấy đã khiến nó cứ muốn giữ lấy trong nỗi nhớ của riêng mình tự bao giờ.

Nỗi nhớ ấy không đến từ những cơn mưa giao mùa chợt đến chợt đi,hay từ những cơn gió nghịch ngợm vẫn thường lùa sau mái tóc, mà từ những con nắng, những con nắng miên man ,dịu dàng và ấm áp như nụ cười và ánh mắt " anh ", như thể " anh " đang đứng trước mặt nó.

Nắng không quá chói chang mà dịu dàng ấm áp...

Nắng lấp lánh qua kẽ lá như những mảnh pha lê thật sáng, thật trong...

Nắng hữu hình mà dường như vô hình, chỉ có thể cảm nhận mà không thể chạm vào...

Phải chăng " anh " là nắng?

Nó vốn là một cơn giónó thích mưa và giờ lại muốn ôm nắng vào lòng để trọn yêu thương.
Nó không biết ngày mai ra sao...

Nhưng ngày hôm nay thương yêu vừa mong manh, vừa xa xôi, vừa cồn cào như thế.

Và có phải chăng cuộc đời này là vô thường? Gặp nhau, yêu nhau rồi rời xa nhau,cũng thường tình như thế ?
Ban giay bao ho

Nó biết phải làm sao ?

Trời đã về chiều,
ly cafe đã cạn đáy, mà sao nó vẫn chưa muốn nhấc mình khỏi cái góc quán quen thuộc này ,tiếc một giai điệu du dương, hay tiếc một chút ấm áp của chiều dần tắt nắng.

Nhận ra mình một cơn say !
Phố Sài gòn lại tấp nập những dòng người và xe hối hả,

có ai đó đang chơi vơi,

có ai đó đang suy nghĩ và cân bằng lại cảm xúc,

nhưng là một ngọn gió yêu thương, có ai đó sẽ vẫn thả đi những hạt mầm hy vọng, dù đó là lúc nắng tắt và dù phía trước chưa biết gió sẽ thổi về đâu...

may dong phuc the thao


Fr : lovedegiocuondi.blogspot.com

No comments:

Post a Comment