Wednesday, September 3, 2014

Nơi nào có tình thương yêu thì nơi đó có điều kỳ diệu

"21 tuổi, thân thể đầy những chiếc gai sắc nhọn, giống gai nhím và sẵn sàng bắn vào những ai được coi là nguy hiểm. Thế là không yêu và không ai dám yêu. Dẫu biết đến một ngày nào đó, bản thân sẽ phải tự tay nhổ đi những chiếc gai để yêu đương, để thuộc về một ai đó. Khi ấy, chắc vết thương sẽ càng nhiều hơn, nhiều đến mức sẽ rỉ máu, đau đớn. Chợt nhận ra, kìm hãm yêu thương không phải là điều tốt
Cô đơn rồi, sẽ tự khắc biết yêu thương nào cần thiết cho bản thân."

 bao tri may tinh gia re


 Nàng vẫn chọn sống vì hiện tại - nụ cười của người nàng thương yêu..Nàng tiếp tục vẫn yêu không ngừng yêu và chờ một ngày điều kỳ diệu sẽ đến với chính nàng. Điều kỳ diệu sẽ đến với nàng, nàng tin vào điều đó.

***
Ao thun cong nhan
Có những điều nàng luôn cho rằng việc tỏ tình, chuyện cầu hôn luôn xuất phát từ phái mạnh. Có bao giờ “cọc đi tìm trâu” đâu. Chính vì suy nghĩ ấy, đám bạn và cả đồng nghiệp của nàng thường trêu nàng: “Nàng là hoa có chủ, là bông hoa đẹp đang ngát hương mà có ai mà biết, cứ tưởng là FA chính hiệu đấy”.
 sua lo vi ba

Đám bạn tốt thì nói “ Giục chàng đi thôi, gần băm rồi, sau này khổ trăm điều nào là sinh con, nào là hoa đến lúc hết hương, chàng nào mà lấy”.
phutungoto

Người ghen ghét thì nói nàng kén chọn quá, gần ế đến nơi mà chưa chịu cưới, không cưới để người ta ganh tị nhan sắc gái chưa chồng à.
sua tu lanh

Khổ nàng lắm, từ lúc mới biết yêu là gì, chàng chính là người yêu duy nhất và là mối tình đầu của nàng. Có nhiều lúc, nàng cũng muốn hỏi ý chàng khi nào chịu cưới nàng, yêu nhau lâu lắm rồi cơ mà. Thế nhưng quen nhau gần chục năm, chàng chưa từng ngỏ lời cầu hôn.
 Bao ho lao dong

Một ngày mùa hạ, ngày nắng chói chang và là ngày tốt hẳn hoi, ngày nàng và chàng cùng nhau bước vào giáo đường. Ngày đám cưới của nhỏ bạn thân mà cả hai cùng tham dự. Nàng đã lấy hết dũng khí, hỏi chàng :

 “Anh mình cưới nhau nhé”

"Em sợ cô đơn, em sợ phải khóc vì nhớ anh, em sợ cảm giác tủi thân, em sợ không danh phận và em muốn làm vợ của anh".
 Giay dan tuong

Nàng đã tỏ tình, đem hết các lý do khiến nàng sợ, nỗi sợ khi không có chàng bên cạnh. Nàng thầm mong, chàng sẽ hiểu nàng cần chàng thế nào, yêu chàng thế nào và nàng chọn chính thời điểm này, giáo đường đang tổ chức lễ cưới và khi cha xứ đang đọc lời tuyên hệ cho đôi bạn của nàng thành vợ chồng. Nàng không muốn nghe từ chàng câu từ chối, nàng sợ và muốn dựa vào hoàn cảnh này buộc chàng phải đồng ý.

Chàng nhìn nàng, đôi mắt nàng đang đẫm lệ, nàng đang khóc, chàng thì thầm với nàng:

“Anh cũng biết em chịu thiệt thòi, nhưng hãy cho anh thời gian, anh cần thời gian để giải quyết tất cả, để một ngày đem lại hạnh phúc cho em.Bây giờ, anh đang cố gắng làm để cho em cuộc sống sung túc. Hãy tin và đợi anh . Em hiểu không?

Nàng thực sự không muốn nghe bất kỳ lý do nào, bất kỳ lời biện hộ nào.Nàng không trả lời.
Tay trang rang

Đứng trong giáo đường thiêng liêng, chàng đã từ chối nàng, nàng đã cầu hôn không thành công. Nàng khóc không thành tiếng, nàng nghĩ chàng không hề yêu nàng, chàng đã lừa dối nàng, nàng đã bất chấp tất cả, rào cản nào nàng cũng có thể vượt qua.Tại sao chàng không hề nói nàng và chàng cùng nhau giải quyết những khó khăn, tại sao chàng không nói chúng ta cùng vượt qua và tại sao chàng buộc nàng phải chờ đợi chàng trong vô hạn.

Nàng phải chờ thêm bao năm nữa, chính xác bao năm để nàng có thể đếm từng năm, từng ngày, từng giờ. Một câu trả lời không rõ ràng làm nàng đau, sự cương định của chàng nơi đâu, ý chí của chàng nơi đâu. Chân nàng run lên, trái tim nàng như bị bóp chặt, nàng cảm thấy khó thở.

Vâng, nàng biết cái rào cản ấy, biết nguyên nhân chàng không thể kết hôn cùng nàng. Nàng mong đợi một hướng giải quyết. Nàng từng hy vọng chàng sẽ bỏ tất cả đằng sau, từ bỏ danh vọng và cùng nắm tay nàng đi về một nơi chỉ có chàng và nàng. Chỉ cần chàng và chỉ cần nàng bắt đầu lại từ đầu, sự nghiệp từ bàn tay trắng, danh vọng từ nấc thang dưới cùng, chỉ cần hạnh phúc là đủ. Vậy mà, đối với chàng, yêu nàng và sự nghiệp, chàng không thể bỏ cái nào.

Mùa thu năm ấy, trên đoạn đường ngập tràn sắc vàng của hoa hoàng hậu, từng cánh hoa vàng bay bay trong gió, nàng nắm tay chàng. Nàng vẫn nắm lấy bàn tay ấy, sau khi lời tỏ tình thất bại. Nàng không thể rời xa chàng, cái lý do luôn trong suy nghĩ của nàng, nàng đã quá yêu chàng, đã quen đi con đường ngập màu nắng, ngập sắc vàng và quen với cảm giác nắm lấy bàn tay ấy. Cái thói quen đã từng tồn tại và là mãi mãi trong nàng.

Nàng nhận ra, có những điều tốt nhất nàng không nên đề cập, ngỏ lời cầu hôn đâu thể có lần thứ hai, vấn đề của chàng và nàng có đưa ra cũng chẳng giải quyết được gì và còn mang đến những điều đau buồn thêm. Nàng sợ phải khóc thêm, nàng sợ phải buông bàn tay ấy, nàng sợ sự chia ly khi hai con tim vẫn còn yêu nhau.

Có lẽ khó khăn khi yêu một người âu cũng do số mệnh đã an bày. Có lẽ sống như 1 người tình không hề có danh phận thì đời vui hơn chăng? và ít nhất chẳng phải lo nghĩ ngay lúc này nàng nên viết tiếp đoạn kết cho cuộc tình mình như thế nào.

Nàng tìm những lý do để nàng động viên chính bản thân, nàng cần chàng. Đơn giản vậy thôi, hiện tại, nàng cần chàng, nàng sợ chàng sẽ biến mất chàng sẽ từ bỏ nàng, nàng không có cơ hội đếm thời gian vô hạn đó. Bởi vì nàng quá yêu chàng. Cảm giác sợ những gì sẽ xảy ra, sợ những điều khó khăn, đau buồn hơn khi nghĩ ra phải làm sao để có một kết thúc có hậu như mong ước.Một cái kết hạnh phúc cho một tình yêu mà không gây ảnh hưởng và phải làm hài lòng đến mọi người xung quanh.
 sua may nuoc nong

Chàng có cái khổ của chàng, chàng còn nửa trái tim không có nàng, còn nghĩa vụ và còn bổn phận. Nàng không thể ép buộc và dồn chàng vào một ngõ cụt, nơi chàng là người trắng tay, nơi chàng là đứa con bất hiếu. Nàng biết, chàng có thể từ bỏ tất cả vì nàng, nhưng ngay lúc này, chàng không thể.

Những điều tưởng chừng chàng và nàng có thể giải quyết một cách êm đẹp,nhưng nó luôn có những nguyên nhân sâu xa biện minh cho sự thật là "không thể". Đời không như là mơ, nàng biết. Và nàng hiểu rõ, được kết hôn với chàng đúng là mơ, đó luôn tồn tại trong giấc mơ của nàng hằng đêm và đó chỉ là mơ ước mà nàng không thể với tới.Nàng khao khát được cùng chàng nhìn về tương lai có ngôi nhà và những đứa trẻ. Con của chàng và nàng đều tích tụ vẻ đẹp của cả hai, ngôi nhà màu trắng với những ô cửa sổvà bên ngoài là vườn rau xanh um do chính chàng và nàng vun trồng.Một giấc mơ mà nàng quyết định ngừng mơ, nàng nên thức dậy sống với hiện tại. Nàng cần trở về thực tế, nàng chỉ cần chàng, cần tình yêu từ chàng.

Một ngày, nàng nhận ra và lý giải cho đời lận đận của nàngdo nàng quá chung tình, nàng yếu mềm không dám mở nút thắt cho câu chuyện tình của nàng và chàng. Nàng nghiệm ra rằng ngay từ lúc đầu quen nhau, nàng thiếu kinh nghiệm nàng đã quên đi sự cân nhắc chọn lựa một người thích hợp có thể đi cùng nàng đến cuối con đường tình yêu. Nàng đã chọn và yêu chàng không đắn đo.Nàng đã từng ngây ngô cho rằng nàng  chỉ cần có tình yêu, mọi thứ xung quanh là vô hình sự khác biệt có thể thành giống nhau, cái khó khăn cũng thành dễ dàng.

Nàng nghĩ về tương lai màu hồng đầy mộng mơ phía trước nhưng nàng biết khi nàng bước tiếp,màu hồng sẽ chuyển thành màu đen u tối . Nàng dừng bước đành chấp nhận sống và che phủ tương lai để hiện tại mãi là màu xám.Màu xám có chứa nước mắt của nàng nhưng vẫn có ánh sáng tình yêu của chàng . Nàng sợ tương lai màu đen lấy mất ánh sáng tình yêu nơi chàng, cướp mất chàng.

Nàng nên chấp nhận sự thật, kìm nén nổi đau. Nàng chấp nhận hi sinh để chính nàng  đem lại hạnh phúc cho những người thân yêu .Nàng sợ hạnh phúc bản thân nàng là sự cản trở, là nổi buồn, là sự thất vọng cho họ.

Trái tim và sự hi sinh của nàng có là nhỏ bé, có thể không mang đến hoàn toàn niềm vui.Nhưng nó có thể mang đến cảm giác bình yên. Hi sinh thầm lặng của nàng đổi lại sự thành công, nụ cười của người nàng yêu.Vì nàng yêu chàng, nàng yêu tất cả những ai, những gì thuộc về chàng.

Nàng chấp nhận bị trêu là bà già ế, nàng chấp nhận không danh phận, nàng chấp nhận một ngày sẽ già và xấu đi, nàng chấp nhận chờ chàng trong vô hạn để hiện tại nàng có thể được yêu, được nắm lấy bàn tay ấy.

Nàng chỉ biết 2 từ " chấp nhận" và dùng "hy sinh" để sống tiếp. Nàng sẽ thôi hỏi nguyên nhân, sẽ không đề cập tương lai quá xa vời, nàng sẽ sống hết mình vì chính hôm nay nàng đang hạnh phúc nàng đang biết cảm giác sống trọn vẹn cho tình yêu, nàng được yêu chàng.
 May ao somi gia re

Có lẽ thiệt thòi cho nàng vì nàng phải sống hằng đêm với nước mắt, nỗi cô đơn,nàng sẽ lạnh lẽo khi những ngày đông về và nàng sẽ không biết cảm giác được làm cô dâu trong ngày trọng đại như thế nào. Nàng vẫn chọn sống vì hiện tại - nụ cười của người nàng thương yêu. Nàng tiếp tục vẫn yêu không ngừng yêu và chờ một ngày điều kỳ diệu sẽ đến với chính nàng. Điều kỳ diệu sẽ đến với nàng, nàng tin vào điều đó.

Nơi nào có tình thương yêu thì nơi đó có điều kỳ diệu.

Tối Nha Trang, ngày 28 tháng 5 năm 2014

Mây và biển.

Fr : lovedegiocuondi.blogspot.com

No comments:

Post a Comment