Sunday, September 28, 2014

Suốt 30 năm qua em không dám nhớ về anh bởi em sợ làm đau trái tim và tâm hồn mình

Đó là người đàn ông đầu tiên ôm tôi, là người đàn ông đầu tiên nghe tiếng tôi khóc, nhìn thấy tôi cười, là người đàn ông đầu tiên gọi tôi hai từ “bảo bối”, là người đầu tiên khiến tôi tin rằng người ấy sẽ làm được tất cả mọi lời hứa người ấy nói với tôi, là người đàn ông đầu tiên dám nói sẽ luôn ở bên cạnh tôi đến những phút giây cuối cùng, là người đàn ông không quan tâm tôi sai đúng xấu đẹp ra sao mà luôn nghĩ rằng tôi thực sự tuyệt vời. Người đàn ông đó có tên là: Cha tôi. 

 
May ao thun quang cao


Em còn nhớ như in ngày anh nói lời chia tay em. Anh hẹn em ở nơi mình thường gặp nhau mỗi tối. Trong thâm tâm em biết điều gì sẽ xảy ra nên em rất bình tĩnh. Mình im lặng bên nhau thật lâu rồi bỗng dưng bật khóc. Anh nói anh rất yêu em và thương em rất nhiều. Anh nói không muốn xa em nhưng vì gia đình anh buộc anh phải thế. Anh luôn miệng xin lỗi em. Anh khóc nhiều lắm. Lần đầu tiên sau 10 năm biết nhau và sau 2 năm yêu nhau em mới thấy anh như vậy. Em không biết phải làm sao. Mặc dù người đáng khóc phải là em. Năm đó em tròn 17 tuổi. Còn quá trẻ để đau khổ phải không anh?

Dòng đời vẫn trôi, em lớn lên trong nỗi đau đầu đời ấy. Anh cưới vợ sau 3 tháng chia tay. Em chôn anh vào đấy lòng và không bao giờ muốn gặp lại anh nữa…
 Rang su cao cap

Chúng mình lớn lên cùng nhau, anh hơn em 5 tuổi nhưng vẫn cùng em trong mỗi trò chơi ngày ấy. Rồi một ngày anh nói yêu em. Mình yêu nhau thật dễ dàng anh nhỉ. Em tách ra khỏi bạn bè theo anh đến bờ sông hay quãng đường vắng để nghe những lời yêu thì thầm bên tai. Những ngày ấy mình thật hạnh phúc. Em biết anh yêu em nhiều lắm. Ngày ấy mình thật trong sáng. Em vun đắp tình yêu bằng những nụ hôn của anh và những rung động đầu đời của mình… Vậy mà bỗng dưng tan vỡ. Anh lấy vợ để có tương lai cho mình. Gia đình vợ anh có chút địa vị trong xã hội.

Tốt nghiệp PTTH, thi trượt đại học em quyết định thoát ly. Em xa gia đình, bỏ lại mọi thứ sau lưng để một mình bươn chải trong đời. Hành trang của em là tấm bằng tốt nghiệp cấp 3, mấy chục đồng của mẹ và một nỗi đau trong tim… Vài năm sau em nghe nói anh đưa vợ con vào Nam sinh sống. Từ đó mình không gặp lại nhau nữa. Và em cũng đã làm vợ làm mẹ.

30 năm rồi kể từ ngày ấy. Biết bao biến động trong cuộc sống. Gia đình em tan vỡ, em nuôi con một mình. Gian nan, thăng trầm và sóng gió cuộc đời khiến em trở nên chín chắn hơn, điềm tĩnh hơn và cũng bao dung hơn. Nhưng chưa một lần em hỏi thăm về anh, mặc dù em biết anh vẫn cố tìm và muốn gặp em. Có điều này chắc anh không biết, em chưa bao giờ trách anh một lời. Nhưng em hoàn toàn không muốn gặp anh.
Mỗi lần về thăm quê anh đều cố ý tìm em, anh luôn muốn biết về em. Bạn bè nói lại với em rằng anh vẫn còn yêu em và luôn ân hận vì đã để mất em. Em nghe và chỉ cười. Em nghĩ chắc anh nhớ mối tình trong sáng ngày xưa thôi.
 Giay dan tuong

Sau 30 năm, anh đã tìm được em. Bạn em cho anh số điện thoại. Anh gọi cho em. Điện thoại đổ chuông, số lạ. Im lặng một lúc anh mới lên tiếng. Nghe đến câu thứ hai em đã nhận ra anh. Em nhận ra anh bởi linh cảm và chất giọng ấm áp của anh. Bắt đầu từ lúc đó anh liên tục gọi cho em, khẩn khoản muốn gặp em. Em không muốn gặp anh. Trong tâm tư em, anh chỉ là quá khứ và là người phản bội.

Gặp lại anh sau 30 năm em không bất ngờ. Anh vẫn như xưa mộc mạc và đơn giản. Anh không thay đổi là mấy, chỉ già và đen đi rất nhiều. Nhưng ánh mắt lấp lánh mỗi khi nhìn em thì vẫn vậy. Thoáng trong phút giây em thấy lòng mình ấm lại.

Ngồi với anh trong căn phòng xa lạ bỗng nhiên em trở về làm cô bé nhút nhát e lệ ngày xưa. Anh thì vẫn thế cứ nhìn thẳng vào em, ánh mắt anh làm em bối rối. Tự nhiên em thấy mình thật đáng ghét. Bình thường em tự tin, bạo dạn là thế sao bây giờ em trở nên như vậy. Từ khi chia tay chưa một lần em muốn gặp anh. Vậy mà bây giờ vẫn bị khuất phục. Vòng tay và nụ hôn của anh đưa em về với cảm xúc ngày xưa. Cái cảm xúc mà em chưa bao giờ có được với chồng mình. Suốt mấy chục năm em luôn thấy cuộc đời mình như thiếu thứ gì. Em muốn tìm nhưng không biết tìm cái gì. Em chợt hiểu ra. Đó là rung động thật sự của trái tim và tâm hồn mình đã để lại nơi anh. Nơi em đã trao gửi mối tình đầu.

Suốt 30 năm qua em không dám nhớ về anh bởi em sợ làm đau trái tim và tâm hồn mình. Em tự đào sâu chôn chặt, tự cứng cỏi để vùi chôn tình yêu của mình. Đến giờ em mới hiểu từ sâu thẳm em vẫn yêu anh như mặc định. Dư âm của mối tình đồng đồng loạt sống lại trong em. Mình nói với nhau về những kỷ niệm, về những cảm xúc đã có cho nhau.

Chia tay anh lần này em vẫn bình tĩnh như lần trước, cách đây 30 năm. Nhưng lần này em vô cùng thanh thản bởi em hiểu mình đã đúng.

Anh vẫn gọi điện, vẫn nói những lời yêu thương, giọng vẫn bồi hồi… Nhưng em nghe những lời này bằng lý trí của mình. Bởi anh đã phản bội em vì người phụ nữ khác và bây giờ anh lại muốn phản bội người đó vì em. Cho dù là tình yêu thực sự của anh và biết anh đã đánh mất cái gì. Em vẫn muốn anh tỉnh táo để không bị mất thêm lần nữa.
phutungoto

Quá khứ đã qua rất lâu rồi. Hãy xem nó là kỷ niệm. Đừng để những kỷ niệm đẹp biến thành tội lỗi.

Em biết anh sẽ đọc những dòng chữ này. Em viết cho anh, gửi lên đây với tất cả chân tình của mình. Mong anh sáng suốt hơn trong mọi quyết định. Bởi có những sai lầm không thể lặp lại lần thứ hai trong đời.

Hãy sống thật khỏe mạnh và hạnh phúc nhé anh. Cảm ơn những tình cảm tốt đẹp mà anh đã dành cho em suốt 30 năm qua. Em sẽ trân trọng và giữ mãi.



Fr : lovedegiocuondi.blogspot.com

No comments:

Post a Comment