Wednesday, September 3, 2014

Ừ! Em đã thương anh nhiều như thế!

"Xin lỗi vì đã không thể nhìn thấy đoạn cuối của giấc chiêm bao
xin lỗi vì những ngón tay phải tách rời khỏi bản tay cần nắm
xin lỗi vì cuối cùng ta đã làm cho người bật khóc
xin lỗi vì yêu thương kia có khi chỉ là sự ngộ nhận
của ngày tháng cô đơn…
"

sua may tinh tai nha


Bắt đầu từ bây giờ em sẽ học cách không nhìn xuống chân mình nữa, thay vào đó là phóng tầm mắt ra xa về phía chân trời để nuôi dưỡng, xây đắp những điều mới cho tâm hồn mình. Trái tim em còn bận gõ những cánh cửa mới tìm hạnh phúc cho chính mình. Tạm biệt anh, tạm biệt mùa lá vàng không còn thuộc về em nữa.

***
Giay bao ho lao dong
Ngày còn yêu nhau, anh vẫn thường nhìn lên bầu trời cao và trong xanh, thì thầm với em về những đụn mây trắng nhởn nhơ rong chơi, về những ánh sao băng xẹt qua mỗi lúc đêm về, về những vệ tinh nhấp nháy liên tục di chuyển trên không gian xa xôi với bao điều huyền bí ngàn năm của nhân loại.
bao tri may lanh
Bây giờ, em vẫn thường nhìn lên bầu trời và không quên đong đếm nỗi nhớ của mình bằng sắc xanh nhức nhối ấy. Cái màu xanh khôn cùng tận dường như trải dài miên man trong những ngày Sài Gòn nóng cháy như hôm nay. Em tự nhủ rằng ít ra chúng ta cũng đang cùng chung sống dưới một vòm trời, hít thở chung bầu không khí để mong mỏi chút gì đó yêu thương vụn vặt từ anh.
Phu tung o to

Thời gian chúng ta ở cạnh nhau quá ngắn, ngắn tới mức em chưa kịp nói em thương anh nhiều lắm thì chúng ta đã mỗi người một ngã rẽ. Những hư hao của ngày dài nhấn chìm em trong thứ xúc cảm hỗn độn giữa 2 chiều thương – nhớ.

Sài Gòn.

Chiều nay, em thấy anh tất tưởi giữa dòng người xa lạ. Em thấy anh lắc lắc chiếc cổ cao màu đồng không kiên nhẫn nhìn đèn tín hiệu chầm chậm nhảy từng số lùi trong cơn nắng đổ lửa. Em thấy giọt mồ hôi rơi ra sau quai mũ bảo hiểm màu xanh đen, chảy dọc xuống tấm áo sơ-mi kẻ sọc gồ lên khung xương bả vai gầy guộc của anh. Anh ở ngay trước mắt em. Gần đến mức ngỡ chỉ cần đưa tay ra là chạm vào bờ vai anh ngay được, là đã có thể có anh trong tầm tay.
Bao ho lao dong

Em dường như có thể tưởng tượng ra khuôn mặt anh đang nhăn lại vì khí trời oi bức nơi đây như thế nào, em còn có thể biết chắc vì sự việc gấp gáp ấy anh có thể lao đi bất kể điều gì xảy ra. Nhưng, em ngạc nhiên khi thấy mình vẫn bình thản nhìn anh từ phía sau đến vậy.
Giay dan tuong

Nếu là ngày trước, em vẫn luôn trông ngóng dù chỉ một lần ta vô tình gặp nhau trên phố, nhất định em sẽ đuổi theo bước chân anh đến cùng bởi luôn nghĩ đó là duyên số. Bởi em nghĩ anh yêu em, và chúng ta yêu nhau.

Ngày hôm nay: Khi em đã hoàn toàn không còn tin tưởng vào thứ tình cảm da diết ấy thì anh lại đột ngột xuất hiện trước mắt em. Là người thật với xúc cảm ngượng ngùng, vui vẻ, hoạt bát. Không phải chỉ là những mộng tưởng do em tự nghĩ ra trong những ngày cồn cào nhớ anh. Nhưng em đã không chạy đến phía anh. Em đã không vồn vã như bao nhiêu lâu nay em vẫn nghĩ mình nhất định sẽ làm thế nếu có một ngày vô tình gặp anh trên phố. Bởi em biết: chỉ mình em yêu anh, và chúng ta không còn yêu nhau nữa.

Em đứng lặng lẽ nhìn bóng lưng anh như rất nhiều năm về trước.

Đèn đỏ dừng lại cho người ta phút thư thái để rồi ngay sau đó chớp xanh lóe lên lại dồn người ta vào cuộc chạy đua không biết mệt mỏi chốn thị thành xa hoa. Nhìn bóng anh lướt đi mất hút vào dòng người hối hả ngược xuôi mưu sinh dưới nắng hè gay gắt thiêu đốt. Em thấy lòng mình lặng đi những cảm xúc không rõ ràng.
sua tu lanh

Ừ! Em đã thương anh nhiều như thế!

Khi bên anh, em luôn quen cảm giác được dựa dẫm, ỉ ôi nũng nịu. Rời xa anh, em chỉ mải bước về phía trước nhưng mắt lại chỉ lo nhìn xuống chân để  khỏi vấp ngã. Thiếu anh, dường như em chẳng còn là mình như ngày nào nữa. Nhưng anh ơi! Cuộc sống là những nấc thang vươn đến thành công và hạnh phúc, có vấp ngã để biết cái giá phải trả cho những bài học trên đường đời không phải là rẻ mạt. Có đóng cửa cái cũ mới tạo lập được cái mới, có sai lầm mới có thử thách, phải không anh?
Rang su tham my

Bắt đầu từ bây giờ em sẽ học cách không nhìn xuống chân mình nữa, thay vào đó là phóng tầm mắt ra xa về phía chân trời để nuôi dưỡng, xây đắp những điều mới cho tâm hồn mình. Em không đủ cao thượng để chúc anh hạnh phúc, bởi lòng ích kỉ không cho phép em làm thế, và còn bởi trái tim em còn bận gõ những cánh cửa mới tìm hạnh phúc cho chính mình. Và em luôn tin, mọi chuyện rồi sẽ ổn thôi. Tạm biệt anh, tạm biệt mùa lá vàng không còn thuộc về em nữa.
 Ban vai cho tan binh

Fr : lovedegiocuondi.blogspot.com

No comments:

Post a Comment