Monday, September 29, 2014

Ước chi em đừng có chồng, và anh không của riêng ai….

"Có một số điều không thể nào nói với người khác. 
Có một số điều không cần phải nói cho người khác.
Có một số điều chỉ đơn giản là không cách nào nói cho người khác.
Và thậm chí có một số điều…nếu nói với người khác, bạn sẽ phải hối hậnsớm thôi.”


Những khoảng khắc tưởng như vô hình và nhẹ nhàng ấy nhưng có khi lại là điều mà đối với những người đã kinh qua cuộc sống phức tạp, sóng gió phải tìm kiếm cả cuộc đời … chỉ để mong gặp được một người đủ sức cuốn hút để có được phút giây nồng ấm và rung động từ sâu thẳm con tim!

Buổi chiều tối, hai người hẹn gặp nhau lần đầu. Trước đó họ đã từng là bạn của nhau trên Facebook với những đồng điệu về mặt tâm hồn và dần dần khát khao được gặp nhau ở cuộc sống thực. Cũng như bao cuộc hẹn gặp lần đầu khác, hai người trao đổi những câu nói xã giao như “đã làm ở đó bao lâu rồi?” hoặc “công việc ở đó có bận không?”….
Qua 30 phút, 1 giờ, họ vẫn nói chuyện và lúc này, câu chuyện hai người chuyển sang một chút riêng tư như “đi làm có xa cơ quan không?”, “lúc rảnh thường làm gì?”….. Rồi mới đó mà đã 2h đồng hồ. Nàng nói “đã đến lúc em phải về, chắc anh cũng vậy? nhưng anh có muốn ngắm cảnh trên cầu chút không? Có lẽ cầu sắp bị phá bỏ nên có thể đây là cơ hội cuối để chiêm ngưỡng cảnh chiều tối…”

Cầu Long Biên gần đó với làn nước hững hờ trôi. Bầu trời đầy sao, gió nhè nhẹ... bình an đến lạ! Họ sánh bước bên nhau vô cùng thân thiết, hoàn toàn không phải là chỉ là mới lần đầu gặp mặt vài giờ đồng hồ. Câu chuyện của họ cứ bị cuốn hút lẫn nhau và rồi hai bàn tay nắm lấy nhau lúc nào không hay. Như có sợi dây vô hình, họ tràn ngập hạnh phúc – hạnh phúc của cảm giác xa nhau lâu ngày, giờ gặp lại có biết bao nhiêu câu chuyện để nói, để tâm sự và để chia sẻ….

Họ là những con người có văn hóa, tế nhị, hoàn toàn không mang tính thô tục nhưng ở bên trong, có gì đó ngầm hiểu là họ rất cần nhau khi anh ôm nàng từ đằng sau – hơi thở ấm áp và sức cuốn mãnh liệt của hai con tim rực lửa…… Sau khoảng thời gian gặp nhau đó và dừng lại, họ chia tay nhau, không lời hẹn ước.

Đêm về, họ nhớ nhau da diết. Và thật khổ sở cho cả hai vì ở địa vị của họ không còn tự do nữa. Họ đã có cuộc sống riêng, cũng đã làm cha, làm mẹ, làm vợ, làm chồng. Bởi vậy, nỗi nhớ lúc này trở nên “sai trái” và đúng như ai đó đã nói “điều gì cũng có hai mặt”. Một mặt là họ có những phút giây vô cùng lãng mạn, vô cùng mới mẻ, vô cùng đáng yêu mà không phải lúc nào cũng có được. Đã đi qua bao nhiêu năm, bao nhiêu cuộc gặp gỡ với bao con người, giờ này họ mới như vậy, hoàn toàn không phải là những người “trăng hoa”.

Nhưng bên cạnh đó, bởi họ cũng là những con người của gia đình nên nỗi nhớ ấy giờ trở thành sự đau đớn, khổ sở, buồn bã. Đâu đây một bản nhạc trong đêm khuya thanh vắng “Ước chi em đừng có chồng, và anh không của riêng ai….”.

Đó là câu chuyện của họ, vậy còn bạn? Có bao giờ bạn rơi vào hoàn cảnh tương tự? Cảm giác của bạn ra sao? Sau buổi “Say nắng” đó, đêm về bạn sẽ ra sao? Ngày mai bạn sẽ tiếp tục như thế nào cho mối quan hệ này? Liệu bạn có đủ lý trí để gạt bỏ cảm xúc của bản thân? Liệu gia đình bạn có đủ hạnh phúc và đủ mạnh để kéo bạn trở về với cảm xúc thường ngày? Câu trả lời tùy thuộc vào mỗi con người phải không!

Nhiều ngày sau đó, họ rất nhớ nhau và câu truyện còn tiếp…….


fr  : lovedegiocuondi.blogspot.com

No comments:

Post a Comment