Saturday, October 25, 2014

Em đã thấm mệt vì phải chạy theo anh

Tôi chỉ mất 1 giây để nói tôi yêu em nhưng phải mất cả cuộc đời để chứng tỏ điều đó.

 May ao thun quang cao


Em mở toang cửa sổ, nghiêng đầu nhìn lên phía trời đêm. Từ tầng 8 của tòa chung cư này, tất cả mọi thứ đều trở nên mờ mờ ảo ảo. Đường phố nhấp nhoáng ánh đèn của những dòng xe đang mải miết chạy. Bầu trời đêm mùa thu dày đặc những vì sao. Ngay phía dưới nhà, ngọn đèn đường vẫn cần mẫn tỏa ra một thứ ánh sáng vàng vọt, mơ hồ. Bất giác, em đưa tay lên chống cằm, mắt nhìn xa xăm. Phải chăng em cũng đang cố theo đuổi một thứ tình yêu mơ hồ như thế?

Mới vài tiếng đồng hồ trước thôi, anh đã trao em một nụ hôn nồng nàn ngay dưới chân cột đèn ấy. Có lẽ cô gái nào cũng sẽ hạnh phúc lắm nếu như có được một nụ hôn tình yêu đầy đam mê như thế, nhưng riêng em lại cảm thấy buồn. Buồn lắm, bởi em hiểu rằng cái đắm say, cái cảm xúc dâng trào trong nụ hôn mãnh liệt ấy vốn chẳng phải dành cho em.

Chúng ta yêu nhau được gần một năm rồi anh nhỉ. Mà không, phải nói là: anh đã nhận lời yêu em được gần một năm rồi chứ. Bởi vì em đã yêu anh từ trước đó rất lâu rồi. Lần đầu tiên gặp anh, cũng là lần đầu tiên trái tim em biết thế nào là thổn thức. Là người con gái luôn tôn thờ chủ nghĩa thực thế, em vốn không bao giờ tin vào cái thứ gọi là “tình yêu sét đánh” kia. Nhưng em lại bị chính tiếng sét mang tên anh hạ gục.
 Rang su cao cap
 

Lần thứ hai gặp nhau, em nhìn thấy anh tay trong tay cùng chị ấy. Em đã rất ngỡ ngàng, cảm giác giống như mình vừa rơi từ trên cao xuống vực sâu thăm thẳm. Buồn. Nuối tiếc. Thất vọng. Em định từ bỏ, thế nhưng đã chót dành cho anh một tình yêu quá lớn nên cho dù cố gắng đến mấy em vẫn không thể buông lơi. Em chấp nhận nhìn anh từ phía xa bởi không muốn làm cho bất cứ ai phải đau khổ. Anh dừng lại, em cũng dừng. Anh đi, em cũng cất bước theo sau. Em giống như một con rối mà những sợi dây đã bị buộc chặt vào anh. Cho dù anh cố tình tỏ ra không biết, thế nhưng ở phía sau vẫn luôn có một cô bé khờ khạo dõi theo anh.

Rồi dường như ông trời cũng rủ lòng thương với em, đến một ngày hai anh chị bỗng xảy ra lục đục. Em có quá đáng lắm không nhỉ khi lại có những suy nghĩ ấy ở trong đầu? Em biết là em rất xấu xa, rất ích kỷ, thế nhưng thật sự thì hơn một lần em đã cảm thấy vui mừng khi biết hai người chia tay. Nhìn anh khổ sở vì chị ấy, em cũng rất đau lòng. Anh cứ đi theo chị ấy, còn em lại cố bước theo anh.

Sau bao nhiêu cố gắng, cuối cùng em cũng khiến trái tim anh chếch về phía mình đôi chút. Chỉ là “chếch” thôi, bởi hơn ai hết em hiểu rằng chị ấy vẫn có một vai trò vô cùng đặc biệt đối với anh. Không sao cả, em chấp nhận. Em sẽ cho anh thời gian để quên chị ấy. Em tin với tình cảm chân thành của mình thì đến một ngày nào đó trái tim anh sẽ hướng trọn về em.
 
 Giay dan tuong

11 tháng đã trôi qua, vậy mà thứ tình yêu anh dành cho em vẫn còn mơ hồ quá. Em mạnh mẽ lắm, nhưng tại sao đối với tình yêu của mình em lại trở nên yếu đuối thế này? Em vốn ghét những gì không lành lặn, thế nhưng em lại can tâm chấp nhận thứ yêu thương chắp vá ấy của anh. Anh bất công lắm. Em đã trao cho anh tất cả tình yêu chân thật, vậy sao anh lại nỡ chia cắt trái tim mình thành nhiều mảnh, để rồi bắt em phải chia sẻ nó với cái người đã thuộc về dĩ vãng kia?

Tối nay anh lại đến đón em đi chơi như thường lệ. Anh nắm tay em cùng đi dạo phố nhưng đôi mắt anh lại cứ luôn kiếm tìm. Em nhận thấy đôi mắt ấy hôm nay mang nguyên màu hoài niệm. Hình như anh vừa vô tình nhìn thấy một bóng hình nào hao hao giống chị ấy phải không?

Lúc đi dưới những hàng cây, đột nhiên anh nắm tay em rất chặt. Em yên lặng, cố chớp chớp để những giọt nước mắt trôi ngược vào trong. Em biết, mùi hương của cây hoa sữa phía đầu đường lại vừa gợi nhắc anh về chị ấy. Anh vòng tay ôm em chặt lắm, và nụ hôn anh trao cũng nồng nhiệt khác thường. Em nhắm mắt lại, cố gắng để tận hưởng được niềm hạnh phúc ấy. Thế nhưng không hiểu tại sao sống mũi lại cay cay...
 
phutungoto
Em biết rằng anh đang trong cơn mê, nhưng lại không chắc chắn rằng mình muốn làm anh thức tỉnh. Em sợ những yêu thương, những đam mê kia cũng kết thúc khi anh bất chợt tỉnh ra. Em chẳng biết phải làm gì. Tại sao em lại cứ muốn níu giữ cái cảm xúc chẳng phải dành cho mình như thế? Là em quá ngu ngốc, quá khờ khạo, hay bởi anh đã khiến em ngây dại mất rồi?!

Em đã cho anh bấy nhiêu thời gian, vậy mà anh vẫn chưa quên được chị ấy. Giá mà anh biết được em đang cảm thấy những gì. Vì quá yêu anh nên lòng em chưa khi nào thôi đau đớn. Anh vẫn ở ngay cạnh em thôi, nhưng trái tim anh lại lạc đi đâu mất rồi. Những vì sao đêm nay đẹp quá! Đẹp nhưng cao vời vợi, xa xôi và quá đỗi mơ hồ.

Chưa bao giờ tình yêu anh dành cho em là trọn vẹn, chưa bao giờ anh quên được người ta. Em đã thấm mệt vì phải chạy theo anh. Còn anh, chẳng lẽ anh chưa thấy cuồng chân khi cứ mãi đuổi theo chị ấy? Đến bao giờ anh mới chịu hiểu một điều: em là để yêu chứ không phải để làm người thay thế ai kia.

No comments:

Post a Comment