Saturday, October 25, 2014

Tôi hận anh và đau xót cho con mình

Anh tin chắc rằng điều này sẽ không hề dễ dàng. Anh tin chắc rằng sẽ có một khoảnh khắc nào đó trong cuộc đời một trong hai chúng ta muốn rời bỏ. Nhưng anh cũng tin chắc rằng nếu giờ đây anh không ngỏ lời cùng em thì trong suốt quãng đời còn lại của mình, anh sẽ phải hối tiếc bởi vì anh biết rằng, trong trái tim anh chỉ duy nhất có em thôi.

 May ao thun quang cao


Suốt một đêm dài không thể chợp mắt, tôi gắng gượng rời khỏi giường, cố bám víu vào tất cả những đồ vật quanh mình để tới bên cửa sổ. Phía xa xa, bình minh bắt đầu hé rạng những quầng sáng đầu tiên của một ngày. Tôi thở dài ngao ngán, cuối cùng thì cũng đã kết thúc được đêm nay. Sống trên đời đã hai mươi tư năm rồi, vậy mà một đêm đối với tôi chưa bao giờ lại dài như thế.

Cảm thấy hơi lành lạnh, tôi đưa tay khép chặt chiếc chăn mỏng đang khoác hờ trên người. Buổi sáng mùa thu yên tĩnh quá! Uớc gì ngay lúc này có một vài âm thanh vang lên, âm thanh gì cũng được. Nếu thế thì sự chú ý của tôi sẽ bị thu hút và có lẽ tôi sẽ chẳng còn cảm thấy đau đớn như bây giờ.
 Rang su cao cap

Những gì mà tôi đang phải trải qua lúc này thật kinh khủng. Chưa bao giờ tôi tưởng tượng được lại có những ngày như thế này diễn ra ở trong cuộc đời mình. Tôi ê chề, tôi tuyệt vọng. Tôi đau đớn, đắng cay và trên tất cả, tôi cảm thấy hối hận thật nhiều. Có lẽ bấy nhiêu là chưa đủ để miêu tả lại chính xác thứ cảm giác này, nhưng tôi cũng chẳng biết phải gọi tên nó ra như thế nào nữa. Chỉ biết rằng, đây chắc chắn là một nỗi đau tận cùng. Đau lắm… xót xa lắm…
 

Tôi hối hận vì đã đem tình cảm của mình trao cho một kẻ như anh -  một thằng đàn ông đểu cáng  và vô cùng hèn hạ. Anh đã bỏ rơi tôi vào đúng lúc mà tôi cần đến anh nhất. Anh “qua cầu rút ván”, không dám chịu trách nhiệm về những việc mà mình đã làm. Chắc chắn ở trên thiên đường kia, đứa con tội nghiệp vừa bị tôi tước đi sự sống sẽ chẳng bao giờ thôi oán hận anh. Và lẽ tất nhiên, trong sự oán hận ấy sẽ bao gồm cả tôi nữa.

Ngày xưa, trong con mắt của tôi thì anh là một người đàn ông tốt bụng, nhiệt tình, có chí tiến thủ và biết sống có trách nhiệm với cuộc đời. Tôi đã ngốc nghếch tin rằng tình yêu mà anh dành cho tôi là nhiều và thật. Thế là tôi đem lòng yêu anh, yêu anh bằng cả trái tim non nớt của mình. Tôi ngu muội trao cho anh tất cả những điều quý giá nhất của đời người con gái. Ngày ngày tôi cứ tưởng tượng ra hình ảnh đám cưới trong mơ của mình mà ở đó dĩ nhiên anh là chú rể. Tôi quá ngu ngốc để nhận ra rằng anh chỉ đang lợi dụng mình.
 Giay dan tuong

Tôi vẫn nhớ rõ mồn một mọi chuyện diễn ra trong ngày hôm đó. Tất cả chỉ như vừa mới diễn ra ngày nào. Khi biết rằng đang mang trong mình giọt máu của anh, tôi đã vui sướng biết bao nhiêu. Tôi mừng rỡ chạy ngay đến khoe với anh, tin chắc rằng thế nào anh cũng ôm chặt lấy tôi vào lòng và nói về một đám cưới. Vậy mà thật không thể ngờ, anh tiếp nhận tin vui ấy với một thái độ dửng dưng. Khuôn mặt anh mang vẻ tàn nhẫn và lạnh nhạt mà tôi chưa từng thấy. Anh chỉ nói một câu duy nhất: “đi giải quyết”, và thế là anh bỏ tôi lại một mình.

Sau ngày hôm đó, tôi chẳng còn gặp lại anh lần nào nữa. Mặc cho tôi điện thoại hay tìm đến tận nơi, anh đều không gặp. Anh tránh mặt và bỏ mặc tôi cùng với đứa con còn chưa có đủ hình hài của mình. Anh vẫn an nhiên sống, vẫn đi làm, đi nhậu nhẹt và đàn đúm ăn chơi. Anh chẳng thèm quan tâm rằng ngày ngày tôi đang mòn mỏi.

 

Tôi căm thù anh. Tôi hối hận về những gì mình đã làm. Tôi day dứt, dằn vặt không biết mình nên làm gì tiếp theo. Vì nhiều lý do, tôi biết mình không thể giữ lại đứa con khi không được anh thừa nhận. Nhưng trái tim tôi lại thấy không đành lòng. Tôi thương đứa trẻ đang ở trong bụng mình. Nó chẳng có tội tình gì mà phải bị mất đi sự sống. Vừa cay đắng vì bị anh lợi dụng, lại vừa giằng xé giữa hai điều mang tên “lý trí” và “trái tim”, càng ngày tôi lại càng thêm héo hắt, gầy mòn.
phutungoto

Rồi bố mẹ biết chuyện, và lẽ dĩ nhiên tôi phải bỏ đi đứa con này. Lúc nằm trong bệnh viện, mặc dù đã được tiêm thuốc mê, nhưng tôi vẫn có thể nhận biết rất rõ những gì đang diễn ra quanh mình. Thế nhưng cảm giác đau đớn của thân xác thì thấm vào đâu so với trái tim tôi đang tứa máu. Tôi đau đớn vì anh thì ít, xót xa và ân hận vì con thì nhiều. Mà tôi đâu còn xứng đáng được gọi nó là “con” nữa nhỉ, bởi làm gì có người mẹ nào lại nhẫn tâm giết chết đứa con của mình.

Từ lúc rời viện về tới giờ, hình ảnh đứa bé cứ ám ảnh tâm trí tôi. Tôi không dám chợp mắt, bởi hễ cứ nhắm mắt lại là thằng bé lại hiện lên. Nó cười tươi lắm, lại còn đưa tay vẫy chào tôi nữa chứ. Nước mắt tôi cứ thế ứa ra, không làm cách nào ngăn lại được. Tôi đóng chặt cửa phòng và nấc nghẹn một mình. Tôi hoang mang, tôi ghét bỏ chính mình. Có đôi lần tôi đã toan tự tử, thế nhưng cứ nghĩ đến bố mẹ thì tôi lại không đành lòng.

Tôi ân hận vì ngày xưa đã từng yêu anh mù quáng. Một kẻ không có trái tim như anh làm sao có thể hiểu được cảm giác của tôi lúc này. Nhưng tôi rất tin vào nhân – quả. Nhất định có một ngày anh sẽ phải trả giá cho những gì mà anh đã gây ra.

No comments:

Post a Comment