Tuesday, October 28, 2014

Trò Đùa Của Tình Yêu

 Nếu một người nào đó yêu ta nhưng ta lại không yêu người ấy, hãy tôn trọng điều đó vì tình yêu đã đến gõ cửa trái tim ta, nhưng hãy nhẹ nhàng từ chối nhận món quà mà mình không thể đáp lại. Đừng nhận chỉ để không gây đau khổ. Cách ta cư xử với tình yêu chính là cách ta cư xử với chính mình, mọi con tim đều có cùng cảm nhận về nỗi đau và niềm hạnh phúc ngay cả khi cách sống và con đường chúng ta đi có khác nhau.



Tôi quen Liên trong một hoàn cảnh bất ngờ khi cả hai cùng tham gia đội thanh niên tình nguyện, trong một chuyến đi lên tỉnh Hòa Bình. Nụ cười của Liên đã hút hồn tôi. Đó là một đóa hoa đằm thắm và trào dâng cảm xúc đối với bất kể ai gặp Liên lần đầu tiên. Nhưng cuộc đời thật may mắn khi cô bé xinh đẹp đã chắp đôi cánh tình yêu lên đôi vai tôi.

Chỉ một năm sau, chúng tôi cưới vì chuyện khó cưỡng được khi Liên có thai. Tôi khuyên phải bỏ đứa con. Liên lại tha thiết muốn giữ. Về với nhau trong sự nghèo túng ở tuổi hai mươi, cả hai đều phải đi làm thuê cho một cửa hàng để kiếm tiền sinh sống và nuôi con. Tuy vậy, Liên rất mãn nguyện và hạnh phúc với tình yêu của mình.

Mọi chuyện mỗi lúc một khó khăn hơn khi bố tôi ở nhà quê bị ngã quỵ vì bệnh tật. Sự hỗ trợ của gia đình không còn được như xưa. Tôi đưa mẹ lên sống cùng tại nhà trọ, trông cháu và để hai chúng tôi tập trung làm việc kiếm tiền. Từ đó mọi chuyện không suôn sẻ đối với cuộc sống của chúng tôi. Liên bây giờ đôi má đã hơi bị sạm đi sau lần sinh nở, nụ cười vẫn tươi như hoa nhưng đã xuất hiện những nét nhăn trên khóe mắt. Nhưng điều đó có là chi. Tôi vẫn yêu Liên tha thiết. Liên không còn gì để nói, cứ suốt ngày đầu tắt mặt tối khi nhận được việc ở công trường xây dựng một ngôi trường ở thị trấn. Mỗi lần đi làm về, bao giờ Liên cũng đưa cho tôi và mẹ một món quà, khi là lon bia hay cái bánh mì, hoặc có thể là chiếc bánh giò nóng hổi để cho mẹ ăn lấy sức bế cháu. Mẹ tôi cảm động và khóc vì sự quan tâm của cô con dâu hiếu thảo.

Tôi còn phải chạy thêm nhiều chuyến xe chở hàng thuê để kiếm được nhiều tiền hơn. Cảnh đi lái xe thuê cũng không dễ dàng gì. Hơn thế nữa, nhiều quan hệ trên con đường mình đi gặp nhiều khó khăn và không ít những cám dỗ. Nhiều khi trở về trong đêm tôi như kiệt sức. Tiền vào nhà khó như gió vào nhà trống. Các cụ nói không sai. Trả tiền thuê nhà, kèm theo tiền điện nước, tiền gas, tiền điện thoại… cứ thế hàng tháng mọi thứ nuốt chửng đến nửa phần thu nhập mà hai chúng tôi cộng lại. Ba năm trôi qua, Liên gày đi trông thấy bởi công việc khá nặng nhọc. Nhưng không còn đường nào khác, có việc kiếm tiền là tốt lắm rồi. Nhiều khi Liên cố gượng cười để an ủi mọi người và làm cho mẹ được vui. Mẹ thì chỉ thở dài bất lực và ôm lấy cháu mà không giúp gì hơn được.

Mọi chuyện tưởng như bế tắc không cách nào thoát khỏi cảnh đầu tắt mặt tối như thế này thì ông trời đã cứu rỗi cho gia đình tôi. Liên đã được anh chị đưa cho một số tiền chia gia sản ở quê. Không nhiều nhưng tất cả là tài sản đầu tiên của gia đình. Dù sao một trăm triệu đồng cũng là ước mơ của mọi gia đình nghèo. Nhưng dùng số tiền đó để làm gì đây? Thuê một cửa hàng để cho Liên bán giải khát hay làm vốn buôn bán hàng chuyến mà tôi vẫn đi đây đó. Cuối cùng, Liên có một quyết định sáng suốt là vay thêm tiền của anh em mua cho tôi một chiếc ôtô cũ để chở hàng mà không phải đi lái xe thuê nữa. Ắt hẳn mọi chuyện sẽ khác, một sự đổi đời bắt đầu từ đây chăng?


Quả nhiên chúng tôi ăn nên làm ra. Liên mở một quán hàng giải khát nhỏ bên chợ. Tôi có nhiều chuyến làm ăn khấm khá và tích cóp được tiền trả nợ dần. Sau 5 năm, cuộc đời đã đổi thay. Điều quan trọng nhất là chúng tôi đã mua được một miếng đất vườn nhỏ để xây riêng cho mình một ngôi nhà cấp bốn, nhỏ bé nhưng ấm cúng. Đúng với nghĩa mái nhà tranh và hai trái tim vàng. Mẹ tôi ngày càng thương yêu con dâu. Bà nói đã đến lúc chúng tôi phải có con thứ hai để cho vui cửa vui nhà, cho chúng sau này có anh, có em. Nhìn thân hình Liên gày còm, tôi chỉ cười trừ. Nhưng vậy mà hai tháng sau, Liên có mang. Tôi mừng nhưng cũng thấy lo vì sức khỏe của vợ không còn được như trước. Mẹ tôi còn bảo: “Thôi con ạ! Đàn ông xây nhà, đàn bà xây tổ ấm. Như thế này là mãn nguyện lắm rồi”. Từ đó tôi lại càng nhận nhiều chuyến đi kiếm ăn xa với những cuộc phiêu lưu mới, với một mục đích kiếm nhiều tiền về cho gia đình và nuôi con.

Và rồi trong nhiều cuộc dấn thân vì đồng tiền ấy mà tôi quen Hoa, một người chủ thường thuê tôi đi nhận hàng cùng ở cửa khẩu trên biên giới. Phải nói Hoa thường ưu ái và không bao giờ cò kè với tôi như những chủ hàng khác. Tôi nói giá và đôi khi Hoa còn trả thêm cho tiền công phụ khuân vác cho mỗi chuyến đi. Những lúc chờ hàng chuyển từ biên giới về, tôi thường được Hoa mua cho đồ ăn thức nhắm cho đỡ sốt ruột. Có lần kẹt xe, trời tối, tôi ngủ gục trên vô lăng. Khi tỉnh dậy thì thấy Hoa cũng ngủ say sưa và gối đầu lên đùi tôi. Cả hai cùng cười ngượng nghịu, nhưng Hoa ôm chầm lấy tôi hôn đánh chụt một cái, tỏ ra âu yếm. Tôi đỏ mặt vì khi ấy chợt nghĩ đến Liên đang ở nhà chờ mình. Chắc lại một đêm thở dài và khó ngủ.

Nhưng rồi lại một đêm chuyến hàng không thể đi vì sạt lở đường trên núi, tôi và Hoa phải ngủ lại ở một nhà nghỉ cách thị trấn hơn một trăm cây số. Tôi uống rượu và ngủ say lúc nào không biết. Sáng hôm sau, khi sương còn bay vào căn phòng lạnh ngắt, tôi rũ chăn đứng dậy thì không còn tin ở mắt mình nữa. Hoa từ trong phòng tắm đi ra với thân hình trần như nhộng. Hoa cười xả láng rồi rối rít khen tôi dai sức. Tôi chưa biết định hành động hay suy nghĩ nên như thế nào thì Hoa lao tới ôm tôi nói, coi như thử cho biết. Hoa còn chọc rằng, liệu có thích hơn cô vợ bé nhỏ gày còm ở nhà không. Tôi run người và hoa mắt nên lại nằm vật ra giường mà không còn nghĩ ngợi được điều gì nữa. Hoa hoàn toàn chinh phục tôi. Đó là người đàn bà thứ hai mà tôi biết sau Liên. Phải chăng đó là số phận. hay đó chỉ là một trò chơi.

Đúng là một trò chơi xoay quanh đồng tiền. Hoa chẳng có gì để mất sau lần chia tay với chồng bị dính vào vòng vây ma túy. Hoa mới bốn mươi, hơn tôi mười tuổi và dạn dày trong tình trường, tính cách rất dữ dội và quyết đoán trong làm ăn. Tôi không thể hình dung mình có thể hợp với Hoa. Vậy mà trớ trêu thay, tôi bị mê hoặc lúc nào không biết nữa. Tôi quá ân hận và thấy có tội với Liên, nhưng mọi chuyện lại xoay chuyển với những điều khó ngờ. Tôi nghe theo Hoa, miễn sao không rời bỏ gia đình mình, còn tình yêu nảy sinh thì có lỗi gì đâu. Đời được mấy cái đận hai mươi mà tính toán. Mọi lý lẽ Hoa nói có vẻ như hợp tai và đầy dụ dỗ. Hoa chỉ ra một điều kiện hãy yêu cô ta thì mọi chuyện thuận buồm xuôi gió. Hãy coi như một cuộc tình bí mật và không thể bị tan vỡ gia đình. Bỗng nhiên tôi thấy tạm ổn. Như một trò chơi thôi mà. Mình vẫn giữ hạnh phúc với vợ con. Chẳng thể có gì thay đổi cả. Từ đó, tôi lao vào một cuộc trốn tìm trong tình yêu. Khi về nhà, ôm vợ. Còn ngồi bên vô lăng, ấp người tình. Chỉ có trời biết, đất hay, nếu không ai nói ra.

Nhưng mọi chuyện không như tôi nghĩ. Mọi cử chỉ của tôi đều không thoát khỏi con mắt tinh tế của người vợ. Sau khi sinh con thứ hai, Liên gần như kiệt sức, đi lại còn khó khăn. Sau lần tôi đi biền biệt một tuần, Liên tuyên bố phải bán ôtô để tôi ở nhà trông nom cửa hàng và chăm lo gia đình nhiều hơn. Mẹ tôi cũng thấy thế và nói hết sức gay gắt với tôi rằng có bao nhiêu ăn bấy nhiêu, nhiều no ít đủ mà. Tôi giật mình, vì dù sao tiền mua ôtô cũng là từ gia đình nhà Liên. Mấy đêm sau, tôi suy nghĩ đến đau đầu và nhận thấy mình đã đi quá đà khó dừng lại. Tôi nói với Hoa mọi chuyện và đòi chia tay cô ta. Một không khí im lặng lạ lùng. Mãi sau Hoa mới nói, thôi được rồi, sau chuyến đi tới hãy quyết định mọi chuyện.

Đầu tháng sau. Chuyến đi cuối cùng. Tôi hứa với Liên sau đợt nhận hàng này về là bán xe. Liên cười nhìn tôi. Đôi mắt nàng mệt mỏi có phần héo hắt vì sinh nở và những đêm chờ đợi. Tôi lên đường với niềm ân hận và hết sức nặng nề. Chuyến đi này cũng như lần trước. Mọi chuyện lại gặp trắc trở. Lần này là bị dỡ hàng và kiểm tra gắt gao. Phải ở lại hai ngày. Đêm đó, tôi và Hoa vẫn âu yếm như mọi bận, cho dù tôi có phần gượng gạo, bởi đây là lần cuối trong cuộc chơi tình yêu này. Hoa vẫn tươi tỉnh và ôm ghì lấy tôi như thể đúng đây là lần cuối cùng vậy. Tôi bị chuốc thêm rượu thuốc kích thích để Hoa muốn thỏa mãn hơn nữa, vì đây là đêm cuối cùng mà. Bỗng nhiên tôi hoa mắt và thấy như mê dại đi, không còn đủ tỉnh táo nữa, gục xuống giường như một xác chết. Có tiếng xe cứu thương. Tôi cũng không còn nghe và có cảm giác bay lên trời.

Khi tôi tỉnh lại trên giường bệnh viện, mới hay mình đã bị Hoa thiến bằng con dao mài sẵn. Thấy tôi tỏ ra ân hận và quyết tâm rời bỏ trò chơi tình yêu nên cô ta đã thực hiện âm mưu của mình một cách điên dại, rồi ném của nợ ấy xuống vực. Nghĩ sao đời mình thật khốn nạn. Không thể khai báo và không thể xử lý theo cách nào vì đêm đó Hoa đã bỏ đi rời khỏi hiện trường. Cô ta thuê người đưa tôi vào bệnh viện tỉnh. Hàng đã bị tịch thu, chỉ còn trơ lại chiếc xe rỗng của tôi nơi biên giới. Coi như tôi là một người gặp tai nạn vãng lai, không ai biết đấy là đâu.

Nhìn mẹ và Liên ngồi như hai bức tượng bên giường, lòng tôi xót xa làm sao. Khi thấy hai con chạy lon ton đến, tôi òa khóc vì không chịu được cảnh này. Tôi muốn cắn lưỡi tự tử cho rồi. Nhưng mọi chuyện không thể kết thúc như thế. Nỗi ân hận cho dù có muộn màng, mọi bí mật có thể được phơi bày, cho dù tôi không bao giờ muốn khơi lại, nhưng trò chơi đi quá trớn của tôi đã có cái kết luận của nó, cho mọi người chưa biết, hay đã biết đến chuyện nhục nhã này mà dừng lại


-ST ( Để Gió Cuốn Đi )

No comments:

Post a Comment