Friday, October 31, 2014

Đường không ai đi Đường đầy cỏ dại Người không quay lại Người thành người dưng...

Tình yêu là một sợi dây mà 2 người đều phải giữ, đừng nên buông lỏng quá hay đừng nên kéo căng quá vì một người kéo cũng không đủ và 1 người buông mạnh quá sẽ làm người kia đau.


Có những con đường em tưởng chừng sẽ trở thành lối mòn, nhưng sự thật nghiệt ngã quá anh à! Con đường ấy em sẽ chỉ dám một lần đi qua. Tình yêu giống như phép nhiệm màu, còn yêu thương thì mong manh, dễ vỡ quá.

Khi em đau đớn, vấp ngã như không thể gượng dậy nổi thì anh đi từ phía sau đến nắm chặt tay em, tiếp thêm cho em sức mạnh. Anh đã chẳng từng nói “Những vấp ngã trong tình yêu không có nghĩa là em thất bại. Em chỉ thật sự thất bại nếu không chịu đứng dậy và đi tiếp. Vết thương nào rồi cũng sẽ chai sạn và thôi không còn đau nữa, anh nguyện bên em cùng em chữa lành vết thương…”, lời nói ấy nay đâu còn!

Hai năm yêu nhau chưa đủ bền chặt để níu chân anh lại, tiếng nhạc radio cất lên như nhắc nhở em rằng “người ta đi rồi, hãy mạnh mẽ lên. Vấp ngã không có nghĩa là thất bại. Em sẽ đứng lên và đi tiếp”.

Hai năm yêu nhau không đủ bền chặt để anh luyến tiếc. Anh mạnh mẽ khiến em run sợ, nói yêu là yêu, nói chia tay là chia tay, dễ dàng như vậy sao? Giờ thì em không trách bản thân mình, lại càng không có lý do gì để trách anh. Khi yêu có ai hứa hẹn thề nguyền sống chết đâu anh, chỉ là đến một ngày tình yêu không còn đủ mặn nồng người ta chọn cách kết hôn hay đơn giản là chia tay giải thoát cho cả hai. Anh và em, cả hai đều phải suy nghĩ lại.

Em đã từng coi anh là “bùa hộ mệnh” của mình, đã từng chỉ nghĩ đến anh khi gặp khó khăn, đã từng, đã từng rất nhiều lần nghĩa rằng sẽ chẳng thể làm gì nếu không có anh bên cạnh. Nhưng rồi, em hiểu mình cần phải hiểu nhau nhiều hơn nếu thật lòng yêu nhau… em và anh chọn cách tạm xa nhau một thời gian để cả hai hiểu nhau hơn, nếu là của nhau thì nhất định sẽ quay lại.

Nhưng đã 5 tháng rồi không một dòng tin nhắn từ anh, không một lời hỏi thăm, không một hồi âm… em buồn bã, em khóc, em gào thét trong đêm vì những ấm ức trong lòng… rồi em nhận ra như thế là hết, là câu trả lời rõ ràng nhất từ anh. Em đã từng ước và vẫn đang ước rằng mình có thể yêu anh ít đi, có thể học cách quên đi một người, và em biết vết thương nào rồi cũng sẽ có ngày chai sạn nhưng nếu một lần nữa vô tình chạm lại vết chai sạn ấy nó đau và nhức nhối vô cùng.

Anh đến bên em chữa lành vết thương ấy, nay anh ra đi để lại cho em trăm ngàn vết thương lớn hơn, nhức nhối nhiều hơn. Người ta nói “cần phải lắng nghe nhau nhiều hơn nếu thật lòng yêu nhau, cần phải tin nhau nhiều hơn nếu thật lòng yêu nhau…” Nhưng cả hai ta chưa từng lắng nghe nhau, và dường như anh và em đã mất hết niềm tin vào nhau. Giận hờn và ghen tuông đã kéo em và anh xa dần. Vậy nên kết thúc cuộc tình này đi anh, kết thúc rồi anh hãy nói lời chia tay, đừng im lặng mãi thế. Con đường vào trái tim anh, em chỉ dám đi qua một lần thôi anh!


-ST ( Để Gió Cuốn Đi )

No comments:

Post a Comment