Sunday, November 16, 2014

Anh ơi, Em mỏi chân lắm, đứng chờ Anh lâu như vậy rồi sao vẫn không quay lại?

Có những chuyện bạn không muốn xảy ra nhưng bạn buộc phải chấp nhận.
 Có những điều bạn không muốn biết nhưng bạn buộc phải học.
 Có những người bạn không muốn quên nhưng bạn buộc phải buông tay.
 Bởi ngay cả những điều tệ nhất cũng đều có ý nghĩa riêng của nó .




Tuổi trẻ của Em chắc hẳn chỉ đầy nhóc một đám cảm xúc hỗn độn đối với nhiều người, tất nhiên không thể thiếu Anh. Khác biệt là Em nhớ Anh nhiều nhất có thể, vì Anh là người Em vẫn cứ chờ.

Anh lúc nào cũng nghĩ Em là đứa có nhiều chàng trai theo đuổi. Nhiều khi Anh sợ Em thay lòng bỏ Anh mà đi.

Ấy vậy mà Em bỏ Anh đi thật. Em đi rồi Anh cũng chẳng còn đứng lại chờ Em nữa.

Anh ơi, Anh nghĩ Em đi xa Anh lắm sao? Em vẫn đứng ở đấy thôi, vẫn ngay cạnh vị trí của Anh trước kia. Chỉ là một phép thử ngốc nghếch, hoá ra yêu thương của chúng ta chưa đủ lớn, chưa đủ nhiều để giữ được nhau.

Anh ơi, Em mỏi chân lắm, đứng chờ Anh lâu như vậy rồi sao vẫn không quay lại?

Vì Em là con gái, mà Anh nói Em thật khác biệt nên có nhiều chàng trai thích Em. Trong số đó làm gì có Anh, đúng không? Đơn giản mà, Anh là người duy nhất yêu Em, tiếc rằng chúng ta khi ấy còn quá trẻ con để hiểu thế nào là thương nhớ một người. Chúng ta còn nông nổi mà không biết tin vào tình cảm của nhau. Chỉ cần tin nhau thêm một chút nữa thôi, biết đâu mọi thứ sẽ khác.

Em rất ghét phải đợi. Em càng chán nản hơn khi đợi một thứ đã tuột khỏi tay mình từ lâu lắm. Có vài người sẽ nghĩ Em ngốc nghếch. Em lại tự cho rằng mình đang đi đúng đường. Những tình cảm từ nhiều bàn tay khác trao Emi, Em từ chối. Những yêu thương từ nhiều trái tim khác dành tặng, Em nhất quyết hững hờ.

Có đôi lúc Em giật mình, tự vấn bản thân đang làm gì thế này, tại sao không níu giữ lấy một tình yêu cho chính mình. Em đã từng hốt hoảng sợ hãi Anh ạ. Em sợ mình vô tình làm lỡ hẹn với con tim, vô tình nhiều lần khác nữa để hạnh phúc chạy ngang qua đời mình mà không nắm giữ.

Thực ra, những ngày trời giao mùa cô đơn lắm. Cô đơn như cái cách Em chờ Anh quay về vậy.

Tuổi trẻ của Em chắc hẳn chỉ đầy nhóc một đám cảm xúc hỗn độn đối với nhiều người, tất nhiên không thể thiếu Anh. Khác biệt là Em nhớ Anh nhiều nhất có thể, vì Anh là người Em vẫn cứ chờ.





Kiên nhẫn là gì nhỉ, có phải là mệnh lệnh của trái tim và là kẻ thù của lý trí?

Cái bọn lý trí trong Em nóng nảy lắm Anh ạ, đôi khi chúng giận giữ bức xé cảm xúc. Chúng muốn Em hoặc là nắm lấy một bàn tay đưa ra, hoặc là đi thật xa để tìm kiếm thứ niềm vui an nhiên mới.

Cái bọn cảm xúc trong Em lại ồn ào quá, chẳng bao giờ để Em yên. Lúc thì chúng lôi kỷ niệm ra hành hạ, lúc thì chúng bắt ép trái tim phải nhảy điệu thổn thức. Có những đêm, cảm xúc gọi nước mắt dậy, cấm không cho nó được ngủ yên.
Kỳ lạ Anh nhỉ, nhưng cũng dễ hiểu thôi mà. Có bao giờ Anh phải đợi một điều không chắc chắn không?

Như Em này, cứ chờ Anh về để nói nốt câu xin lỗi, nói trọn câu yêu đương còn lại từ năm ấy.

Em loay hoay mãi, hay tiếp tục, hay bỏ dở, hay đợi chờ, hay bước xa xôi. Anh ơi, Em mệt rồi. Anh về đi...




-ST ( Để Gió Cuốn Đi )

No comments:

Post a Comment