Friday, October 31, 2014

"Thật dễ nuối tiếc về một điều gì đó đã mất đi...

...nhưng sẽ rất khó nhận ra và trân trọng những gì ta đang có..."

There are many things in life that will catch your eyes, but only a few will catch your heart… pursue those.


Dễ là khi đánh giá lỗi lầm của người khác, nhưng khó là khi nhận ra sai lầm của chính mình.

Dễ là khi bạn có một chỗ trong sổ địa chỉ của một người, nhưng khó là khi bạn tìm được một chỗ trong trái tim của người đó.

Dễ là khi nói mà không suy nghĩ, nhưng khó là khi biết kiểm soát những lời nói của mình.


Dễ là khi làm tổn thương một người mà bạn yêu thương, nhưng khó là khi hàn gắn vết thương đó.

Dễ là khi tha thứ cho người khác, nhưng khó là khi làm cho người khác tha thứ cho mình.

Dễ là khi đặt ra các nguyên tắc, nhưng khó là khi làm theo chúng.

Dễ là khi nằm mơ hàng đêm, nhưng khó là khi chiến đấu vì một ước mơ.

Dễ là khi thể hiện chiến thắng, nhưng khó là khi nhìn nhận một thất bại.

Dễ là khi vấp phải một hòn đá và ngã, nhưng khó là khi đứng dậy và đi tiếp.

Dễ là khi hứa một điều với ai đó, nhưng khó là khi hoàn thành lời hứa đó.

Dễ là khi chúng ta nói rằng chúng ta yêu thương, nhưng khó là khi làm cho người khác cảm thấy như thế hàng ngày.

Dễ là khi phê bình người khác, nhưng khó là khi cải thiện chính bản thân mình.

Dễ là khi để xảy ra sai lầm, nhưng khó là khi học từ những sai lầm đó.

Dễ là khi buồn bực vì một điều gì đó mất đi, nhưng khó là khi quan tâm đủ đến điều đó để đừng làm mất.

Dễ là khi nghĩ về một việc, nhưng khó là khi ngừng suy nghĩ và bắt đầu hành động.

Dễ là khi nghĩ xấu về người khác, nhưng khó là khi cho họ niềm tin.

Dễ là khi nhận, nhưng khó là khi cho.

Dễ là khi đọc những điều này, nhưng khó là khi bạn thực hiện nó.

Nếu cơ hội mãi không gõ cửa, bạn phải xem mình đã xây một cánh cửa chưa đã.






Lắng nghe để cảm nhận 

-ST ( Để Gió Cuốn Đi )

Đường không ai đi Đường đầy cỏ dại Người không quay lại Người thành người dưng...

Tình yêu là một sợi dây mà 2 người đều phải giữ, đừng nên buông lỏng quá hay đừng nên kéo căng quá vì một người kéo cũng không đủ và 1 người buông mạnh quá sẽ làm người kia đau.


Có những con đường em tưởng chừng sẽ trở thành lối mòn, nhưng sự thật nghiệt ngã quá anh à! Con đường ấy em sẽ chỉ dám một lần đi qua. Tình yêu giống như phép nhiệm màu, còn yêu thương thì mong manh, dễ vỡ quá.

Khi em đau đớn, vấp ngã như không thể gượng dậy nổi thì anh đi từ phía sau đến nắm chặt tay em, tiếp thêm cho em sức mạnh. Anh đã chẳng từng nói “Những vấp ngã trong tình yêu không có nghĩa là em thất bại. Em chỉ thật sự thất bại nếu không chịu đứng dậy và đi tiếp. Vết thương nào rồi cũng sẽ chai sạn và thôi không còn đau nữa, anh nguyện bên em cùng em chữa lành vết thương…”, lời nói ấy nay đâu còn!

Hai năm yêu nhau chưa đủ bền chặt để níu chân anh lại, tiếng nhạc radio cất lên như nhắc nhở em rằng “người ta đi rồi, hãy mạnh mẽ lên. Vấp ngã không có nghĩa là thất bại. Em sẽ đứng lên và đi tiếp”.

Hai năm yêu nhau không đủ bền chặt để anh luyến tiếc. Anh mạnh mẽ khiến em run sợ, nói yêu là yêu, nói chia tay là chia tay, dễ dàng như vậy sao? Giờ thì em không trách bản thân mình, lại càng không có lý do gì để trách anh. Khi yêu có ai hứa hẹn thề nguyền sống chết đâu anh, chỉ là đến một ngày tình yêu không còn đủ mặn nồng người ta chọn cách kết hôn hay đơn giản là chia tay giải thoát cho cả hai. Anh và em, cả hai đều phải suy nghĩ lại.

Em đã từng coi anh là “bùa hộ mệnh” của mình, đã từng chỉ nghĩ đến anh khi gặp khó khăn, đã từng, đã từng rất nhiều lần nghĩa rằng sẽ chẳng thể làm gì nếu không có anh bên cạnh. Nhưng rồi, em hiểu mình cần phải hiểu nhau nhiều hơn nếu thật lòng yêu nhau… em và anh chọn cách tạm xa nhau một thời gian để cả hai hiểu nhau hơn, nếu là của nhau thì nhất định sẽ quay lại.

Nhưng đã 5 tháng rồi không một dòng tin nhắn từ anh, không một lời hỏi thăm, không một hồi âm… em buồn bã, em khóc, em gào thét trong đêm vì những ấm ức trong lòng… rồi em nhận ra như thế là hết, là câu trả lời rõ ràng nhất từ anh. Em đã từng ước và vẫn đang ước rằng mình có thể yêu anh ít đi, có thể học cách quên đi một người, và em biết vết thương nào rồi cũng sẽ có ngày chai sạn nhưng nếu một lần nữa vô tình chạm lại vết chai sạn ấy nó đau và nhức nhối vô cùng.

Anh đến bên em chữa lành vết thương ấy, nay anh ra đi để lại cho em trăm ngàn vết thương lớn hơn, nhức nhối nhiều hơn. Người ta nói “cần phải lắng nghe nhau nhiều hơn nếu thật lòng yêu nhau, cần phải tin nhau nhiều hơn nếu thật lòng yêu nhau…” Nhưng cả hai ta chưa từng lắng nghe nhau, và dường như anh và em đã mất hết niềm tin vào nhau. Giận hờn và ghen tuông đã kéo em và anh xa dần. Vậy nên kết thúc cuộc tình này đi anh, kết thúc rồi anh hãy nói lời chia tay, đừng im lặng mãi thế. Con đường vào trái tim anh, em chỉ dám đi qua một lần thôi anh!


-ST ( Để Gió Cuốn Đi )

Thursday, October 30, 2014

Có rất nhiều chuyện, trước khi kịp quý trọng thì đã thành chuyện xưa

Trên đời này cơ bản không có lỗi lầm nào chỉ xuất phát từ một phía. Bạn có khi phải tự ngẫm lại bản thân mình một chút, cái lỗi lớn nhất của bản thân bạn là tạo "cơ hội" cho người khác có lỗi với mình.
Thế nên cổ nhân thường có câu" Tiên trách kỷ hậu trách nhân" là vậy.


Hắn và nó học chung từ hồi tiểu học tới đầu cấp 2. Sau đó nó chuyển trường. Đôi lúc vẫn thường gặp nhau nhưng cả hai cũng chỉ chào hỏi vài câu xã giao. Rồi dần dần chúng thưa thớt những cuộc gặp mặt. Thế nên giả dụ có chạm mặt nhau cũng chẳng biết nói gì. Bởi đơn giản trước kia suốt ngày chí chóe rồi gây lộn với nhau thôi, đâu có chủ đề nói chuyện nghiêm túc nào? Nó ngượng ngùng, đôi khi muốn bắt chuyện trước nhưng lại chẳng biết phải mở lời ra sao. Vậy nên nó đành im lặng, xem như chưa nhìn thấy hắn! Mặc dù mỗi lần như thế nó thấy khó chịu vô cùng.

Lại quay về thuở thơ ấu, khi còn là những đứa trẻ vô cùng ngây ngô. Cả hai đều vô cùng thích vẽ, suốt ngày ganh nhau xem đứa nào vẽ đẹp hơn. Năm lớp 5, thầy dạy Mĩ thuật chọn nó đi thi vẽ cấp Thành phố, hắn rầu lắm, mặt mũi đau khổ vô cùng! Còn nó thì sung sướng, dương dương tự đắc vì cảm thấy dường như mình đã vượt qua hắn. Có thể xem lần này nó thắng, mặc dù nó biết hắn giỏi hơn mình nhiều.

Nhớ hồi đó, hai đứa đều có chiều cao vượt trội nhất lớp. Nó và hắn hầu như mỗi ngày đều chạy ra cái cột đo chiều cao có đánh dấu những vạch số. Lớp 6, nó cao trên mét rưỡi, hắn hơn nó cả 10 phân. Hắn đưa tay đo từ đầu nó đến tai hắn rồi cười khoái chí. Nó hậm hực về nhà chăm chỉ uống sữa, hy vọng một ngày nào đó mình sẽ cao hơn.

Kể đến thế có lẽ mọi người sẽ nghĩ hai đứa thân nhau lắm? Không hề! Hắn rảnh rỗi là lại kiếm cớ trêu nó. Từ việc cắt trộm mấy lọn tóc dài trên đầu nói cho đến việc lấy bút xóa tô vẽ những thứ kỳ quặc trên chiếc ghế nó mua để ngồi chào cờ...Lần nào cũng vậy, nó uất, muốn khóc mà không khóc được. Nó không muốn hắn nghĩ mình yếu đuối, khóc vì những trò ngớ ngẩn của một thằng nhóc ngẩn ngơ.

Rồi không biết thế nào, có 1 lần hai đứa cãi vã, nó đánh hắn. Buồn cười ở chỗ không hiểu nó dùng vũ khí gì và ghê ghớm ra sao mà khiến hắn chảy máu đầu. Nó sợ quá, khóc ăn vạ. Cô giáo dạy tiếng anh bất lực trước hai đứa quỷ sứ. Cả lớp được một phen nháo nhào khi thấy tay hắn ôm đầu, chảy đầy máu....

Nó muốn xin lỗi, nhưng lại không dám. Nó sợ hắn điên tiết lên sẽ lại ngoác miệng ra mắng chửi nó. Vậy là nó đành lặng im.

Nhưng trẻ con mà, chẳng giận nhau được lâu. Một thời gian sau chúng lại bắt đầu những cuộc gây lộn bất phân thắng bại không rõ nguyên nhân. Tuy là bực mình những nó cũng vui lắm. Chỉ sợ rằng sẽ không bao giờ nói chuyện với nhau, chứ còn cãi nhau được, chứng tỏ là hết giận nhau từ lâu rồi!

Hôm nó sinh nhật tròn 13 tuổi, hắn hỏi nó: "Hôm nay sinh nhật mày à?". Nó sung sướng vì lần đầu tiên có một tên con trai nhớ tới sinh nhật mình, nó toe toét cười gật đầu lia lịa. Cứ ngỡ rằng hắn sẽ tặng cho nó một món quà bất ngờ hay mời nó đi ăn cái gì đó. Ai ngờ hắn chỉ hỏi rồi quay đi, không thèm đả động gì tới chuyện đó nữa. Cả buổi học nó ấm ức, dỗi ra mặt với hắn. Còn hắn thì vẫn hồn nhiên nô đùa bên những tên con trai cùng lớp. Khi về nhà, nó thấy trong cặp mình có một mẩu giấy nhỏ được trang trí hoa văn từ những nét bút bi. Trong đó có hai dòng chữ, mà nhìn qua là nó biết đó là chữ của hắn rồi: Happy birthday! I love You chiu chiu! Nó sững người lại một lúc rồi bật cười thành tiếng. Hắn cũng dễ thương đấy chứ! Dễ thương vì đã biết chọn đúng người để yêu quý. Trong gần 20 đứa con gái trong lớp, chỉ có nó là được hắn quan tâm, chăm sóc một cách "đặc biệt" vô cùng. Thực ra thì nó cũng quý hắn mà! Chỉ là kiêu nên không chịu nói ra thôi J Đó là kỉ niệm đầu tiên về một tên con trai mà nó nhớ lâu nhất. Cho tới tận bây giờ.

Cuối năm lớp 6, lũ con trai trong lớp tổ chức liên hoan. Mỗi tên đóng tiền cho một bạn nữ trong lớp. Hắn đóng tiền cho nó, còn xin phép bố mẹ cho nó tham gia hẳn hoi! Xem chừng nó cảm động lắm!

Cả lớp bận rộn với việc làm cơm, bếp núc. Nó và hắn cũng lăng xăng chạy khắp nơi làm cùng. Trong một lúc không hiểu vô tình hay cố ý, bàn tay hắn chạm vào tay nó. Nó giật mình rụt tay lại, mặt đỏ ửng lên rồi đấm bồm bộp vào lưng hắn. Còn hắn vẫn cười nhe nhởn. Tim nó đập mạnh, không hiểu sao lúc chạm tay hắn nó lại có cảm giác như bị điện giật vậy. Đó cũng là lần đầu tiên, nó chạm tay vào một người khác giới.

Khi nó chuyển trường, nó khóc nhiều lắm! Nó nhớ tụi quỷ sứ lớp nó, nhớ cả cái tên hay làm nó ức phát khóc nữa. Nó thực sự không muốn phải rời xa mọi người một chút nào. Nó vào nhà bà chị rồi ngủ luôn ở đó. Sáng hôm sau về nhà, bố mẹ nó bảo có một tụi con trai tới gọi tên nó om sòm vang cả phố, tên cao kều to mồm nhất. Nó mỉm cười. Vì không cần nói tên, nó cũng biết tên đó là ai rồi.

Thỉnh thoảng chúng vẫn gặp nhau trên đường. Hắn đạp xe cùng một đám con trai mà nó không quen. Nó ì ạch đi phía sau, lặng lẽ nhìn hắn. Cứ như thế, chúng chẳng còn cơ hội được cãi vã cùng nhau, hi hữu gặp mặt lại chẳng biết bắt đầu từ chuyện gì. Trước kia mày- tao loạn xị ngậu, giờ lớn rồi, chẳng còn bé nữa, nói chuyện với nhau cũng không biết phải xưng hô thế nào. Vậy là vô tình hai đứa hình thành nên một khoảng cách, vừa gần vừa xa. Vô hình chung chúng dường như chỉ còn là hai người xa lạ.

Cuối năm cáp 2, nó nghe tin hắn có người yêu. Là con bé bên cạnh lớp nó, đanh đá vô cùng. Nó thắc mắc, chẳng hiểu sao hắn lại để ý tới con bé chua ngoa ấy. Nó buồn suốt một tháng, cứ đăm chiêu nghĩ ngợi. Mà cũng chẳng hiểu buồn vì gì, nghĩ vì gì nữa, giống như Xuân Diệu viết "Tôi buồn không hiểu vì sao tôi buồn" ấy!

Vài tuần sau nghe tin hắn và con bé đó chia tay, lý do vì hai đứa đi uống trà sữa nhưng hắn lại quên mang theo tiền. Nó vui vẻ, cười nói suốt cả ngày. Bởi vì nó biết, hắn còn trẻ con lắm, đâu có biết yêu đương là gì? Và nó cũng biết rằng vui vẻ như vậy là không tốt, khi đã hạnh phúc trên nỗi đau của kẻ khác. Nhưng đời là vậy, mình không giẫm đạp lên họ thì họ sẽ lại giẫm đạp lên mình. Thà bị gọi là thực dụng còn hơn bị chịu tổn thương.

Vui vẻ chẳng bao lâu nó lại lao đầu vào kỳ thi vượt cấp. Rồi trong suốt 3 năm cấp 3, vì học khác trường nên chúng chẳng liên lạc, chẳng gặp gỡ, tất nhiên cũng chẳng hề nói chuyện với nhau. Tình bạn thời thơ ấu của nó vô tình bị chìm vào lãng quên, trôi đi không còn một chút dấu vết.

Thời gian thấm thoát trôi đi. Vậy mà từ lúc nó và hắn không còn học chung lớp đã được 8 năm rồi. Nó và hắn giờ đều đang là những sinh viên đại học năm 2. Có vài lần nó thấy hắn ở bến xe bên kia đường, cả hai đứng đối diện nhau, cách nhau một giải phân cách Nó không biểu lộ niềm vui của mình trên đôi môi mà chỉ biểu lộ từ ánh mắt. Còn hắn, có lẽ không thể nhìn thấy nó đâu, và dĩ nhiên cũng không thể thấy được những gì qua đôi mắt buồn của nó.

Rồi nó cũng yêu, cũng trải qua 2 mối tình sâu đậm, nhưng rồi cũng lại chia tay, chia tay rồi thì chẳng có cơ hội gặp lại. Còn hắn và nó vẫn có thẻ chạm mặt nhau 1 năm vài ba lần. Nhưng mỗi lần như thế, không hiểu sao cả hai không ai nói lời nào với nhau. Mỗi người làm một việc, hầu hết đều dành thời gian vào chiếc điện thoại của mình. Nó tò mò, không hiểu hắn có cảm giác như nó không? Cảm giác muốn nói chuyện lắm nhưng không biết phải nói thế nào ấy! Bứt rứt và khó tả lắm! Lý tính thì là vô hình mà L

Và nó mò mẫm tìm được FB của hắn. Thì ra hắn đang là hot boy khá có tiếng, chụp hình cho nhiều tờ báo teen (vậy mà trước giờ nó lại không hề hay?), lượt theo dõi lên tới vài chục nghìn người. Nó xem profile và giật mình thi biết hắn đang theo học ngành diễn viên, nó chưa từng nghĩ rằng hắn sẽ rẽ sang con đường nghệ thuật thứ 7 đó.

Nó thở dài rồi out FB hắn ra. Nó chẳng nhấn vào lời mời kết bạn, cũng chẳng thèm theo dõi. Nó không muốn mình bị mang tiếng là "Ăn theo". Nó tự ái, trong đầu ẩn hiện câu hỏi "Liệu có phải hắn nổi rồi nên chảnh, quên luôn mình không?". Nó thẫn thờ, trách mình sao mà đa cảm quá vậy...

Không hiểu trời xui quỷ khiến thế nào mà hôm nay, khi nó đang chen chúc đứng trên chiếc xe bus chật chẹp thì hắn bước lên. Rõ ràng là hắn nhìn thấy nó, vậy mà mặt hắn lạnh tanh, còn nó thì ngơ ngác. Hai đứa đứng ngay cạnh nhau, vậy mà một câu chào hỏi xã giao cũng không hề có. Nó cứ đứng vậy, bỏ qua mấy chiếc ghế trống mà lẽ ra nó có thể được ngồi. Vì nó muốn đứng cạnh hắn, chỉ là đứng cạnh thôi, để nó an tâm rằng chúng chưa từng xa nhau. Vậy mà khi người đang ngồi phía sau hắn rời khỏi ghế để xuống bến tiếp theo hắn ngồi luôn mà không suy nghĩ. Nó tròn mắt, thật không tin nổi, dù gì nó cũng là con gái, hắn không thể nhường chỗ cho nó sao? Dẫu biết rằng ngay bến sau thôi là nó sẽ xuống? Thực sự là lúc đó, nó ghét hắn kinh khủng.

Ngày hôm sau nó với bạn bước lên xe bus thì lại nhìn thấy hắn. Hắn ngồi ghế cuối nhìn nó chằm chằm, cái nhìn vô cùng lạ lẫm. Nó hơi hoảng, liền quay đi líu lo chuyện trò với cô bạn đi cùng nó. Đôi lúc vẫn giả vờ nhìn xung quanh rồi liếc qua chỗ hắn. Hắn đang nhắm mắt ngủ ngon lành, trong phút giây đó, nó chợt thấy hắn đáng yêu, khác hẳn cảm giác khó chịu của ngày hôm qua.

Người ta bảo quá tam ba bận, sáng hôm nay, nó ngồi trên chiếc xe bus vắng bóng người, mắt mơ màng nhìn ra ngoài cửa kính. Bỗng nó chợt thấy phía sau lưng của ai quen quen, đang ngồi cùng 2 tên cool boy mà vàn lần nó thấy trên mạng. Hình như là hắn! Nó ngoái cổ lại nhìn rồi giật mình. Quả thực là hắn! Trà đá, xoài dầm, phở cuốn, thuốc lá. Hắn hút thuốc. Nó nhăn mũi, nó ghét con trai hút thuốc vô cùng. Bánh xe bus như chạy nhanh hơn, hình ảnh hắn khuất dần trong mắt nó...

Ba ngày liên tiếp nó gặp hắn, nhưng rồi cũng chẳng hề biểu lộ chút cảm xúc nào trên gương mặt. Nó biết thời gian không phải rào cản ngăn cách tình bạn của hai đứa nó. Đơn giản chúng đã trưởng thành. Còn bé m55 ngày nào giờ đã cao thêm 7 phân, thằng bé hay bon chen đo chiều cao cùng nó giờ cao hơn m8 rồi. Chúng không còn là những đứa trẻ hồn nhiên, vô tư đánh cãi nhau trong lớp nữa. Cũng không còn là con bé sung sướng vì lần đầu tiên được 1 tên con trai chúc mừng sinh nhật, không còn là thằng bé cặm cụi trang trí 1 mẩu giấy trắng rồi lén nhét vào cặp con bé cùng lớp ngày nào. Con bé đó giờ đây không như trước kia, khóc cả ngày vì phải chuyển trường, thằng bé đó cũng thay đổi, không còn hét ầm tên con bé trước cửa nhà nó...

Có thể khi lớn rồi, việc chú trọng tới sự nghiệp và tương lai khiến người ta vô tình bỏ quên tuổi thơ của mình ở phía sau, lãng quên đi những kỉ niệm ngây thơ thời mực tím. Biết đâu vào một ngày nào đó, khi già đi rồi, chúng ta không còn phấn đấu vì tương lai nữa, lại muốn tìm lại những kí ức của 50,60 năm trước rồi tự cười một mình thì sao? Nụ cười đó có thể là vui, là buồn, là bồi hồi xao xuyến nhưng cũng có thể là những sự tiếc nuối không nói lên lời...

Có những cảm xúc vu vơ thoáng qua.

Vì quá cô đơn mà ta ngộ nhận đó là tình yêu tha thiết.

Có những tình yêu thiết tha.

Vì quá quen thuộc mà ta lại lầm tưởng rằng đó là cảm xúc thoáng qua.


-ST ( Để Gió Cuốn Đi )


Wednesday, October 29, 2014

Em đến bên anh cũng chỉ vì quá cô đơn

Em ko muốn quên đi những ngày tháng vui vẻ ở bên anh nhưng em muốn quên đi nỗi đau khi em mất anh. Đã từng có một mối tình rất chân thành ở ngay trước mắt anh, anh không hề coi trọng nó, đến khi mất đi anh mới cảm thấy hối hận. Điều đau khổ nhất trên thế gian này cũng không bằng nó. Nếu như Thượng Đế có thể cho anh một cơ hội nữa, anh sẽ nói với người con gáiấy ba chữ: anh yêu em. Nếu những bắt buộc phải để mối tình ấy có thêm kỳ hạn, anh hy vọng là……..một vạn năm.

Em đến bên anh cũng chỉ vì quá cô đơn...
Chỉ là mệt quá nên em mượn bờ vai anh



Chuyện tình yêu vốn dĩ như một vòng tròn, khó có thể biết được đâu là điểm đầu, điểm cuối. Có đôi lúc tưởng chừng như chia tay là kết thúc, là biết được điểm cuối của tình yêu. Nhưng chia tay mối tình này, sớm hay muộn ta sẽ lại bắt đầu mối tình khác, thế đâu thể nói đó là điểm cuối của tình yêu.

Tình yêu trên đời cũng lắm trớ trêu, con người cứ vội đuổi theo nhau, người này yêu người kia, rồi lại vô tâm bỏ mặc người phía sau đứng chờ để đến với người đang đi phía trước. Rồi trong trò chơi tình yêu ấy sẽ có người vui, sẽ có người khổ đau.


Em biết anh yêu em, nhưng em lại chẳng thể đáp trả tình yêu ấy, bởi bên em còn người mà em yêu. Trong hai chúng ta chẳng ai là người hạnh phúc, cả hai đều là kẻ thua cuộc. Anh cứ mải miết đuổi theo em, còn em lại bất chấp tất cả để đuổi theo anh ấy. Em biết cuộc sống luôn có cho và có nhận, suốt 2 năm trời em chẳng thể cho anh một chút tia hi vọng về tình yêu, và đổi lại em cũng chưa bao giờ nhận được một chút tình yêu nào từ anh ấy.

Những lúc em vui, anh đến bên em nhưng chưa bao giờ em nghĩ đến sự tồn tại của anh, vì khi đó ánh mắt em, trái tim em đã gửi trọn vào người đứng phía trước. Em biết em dại khờ, em ngốc nghếch, mỗi khi anh ấy cần là em đến. Em thừa nhận chính bản thân mình cũng biết suốt hai năm qua em đang yêu đơn phương một người, nhưng em lại không thể bắt mình ngừng yêu. Em không thể dùng lí trí để điều khiển con tim.

Còn anh, sao anh cứ cố chấp đuổi theo một người con gái vô tâm như em, anh cố chấp để được gì ngoài những lần em tức giận tìm đến anh trút giận, ngoài những lần em đau đớn đến tột cùng mà chẳng thể nói với ai ngoài anh. Ngày anh ấy chính thức ra mắt người yêu, khi hai bàn tay họ nắm chặt lấy tay nhau, cũng là lúc đôi bàn tay em lạnh giá tự đan vào mình, tự siết chặt đến bầm tím. Khi ấy, em đến bên anh cũng chỉ vì quá cô đơn, chỉ là mệt quá nên em mượn bờ vai anh.

Em biết mình đã thua, em biết mình đã đau. Nhưng không vì thế mà em làm anh tổn thương thêm nữa. Đâu thể vì muốn lấp đi khoảng trống mà lấy người mình không yêu ra để làm cái bóng. Anh nói anh chấp nhận là cái bóng của anh ấy cả đời, chỉ cần em nhận lời làm người yêu anh. Nhưng dù sao cái bóng mãi chỉ là cái bóng, thứ em cần là một người em yêu. Và anh, đừng để mình làm cái bóng của ai khác, hãy là chính mình và yêu một ai khác tốt hơn em, yêu một người thật lòng yêu anh.

Tình yêu không thể miễn cưỡng, hãy cứ đuổi theo nhau nếu ta cảm thấy đủ sức và còn muốn đuổi. Đến một ngày nào đó mỏi chân ta sẽ dừng. Từ nay em sẽ thôi không chạy về phía anh ấy, cũng không thụt lùi về phía anh. Em sẽ là em, mạnh mẽ và quyết đoán hơn. Rồi sẽ có ngày em yêu được ai đó không phải là anh, hay là anh ấy. Ngày hôm nay chỉ là mệt mỏi quá nên em mượn bờ vai anh!

-ST ( Để Gió Cuốn Đi )

Tuesday, October 28, 2014

Trò Đùa Của Tình Yêu

 Nếu một người nào đó yêu ta nhưng ta lại không yêu người ấy, hãy tôn trọng điều đó vì tình yêu đã đến gõ cửa trái tim ta, nhưng hãy nhẹ nhàng từ chối nhận món quà mà mình không thể đáp lại. Đừng nhận chỉ để không gây đau khổ. Cách ta cư xử với tình yêu chính là cách ta cư xử với chính mình, mọi con tim đều có cùng cảm nhận về nỗi đau và niềm hạnh phúc ngay cả khi cách sống và con đường chúng ta đi có khác nhau.



Tôi quen Liên trong một hoàn cảnh bất ngờ khi cả hai cùng tham gia đội thanh niên tình nguyện, trong một chuyến đi lên tỉnh Hòa Bình. Nụ cười của Liên đã hút hồn tôi. Đó là một đóa hoa đằm thắm và trào dâng cảm xúc đối với bất kể ai gặp Liên lần đầu tiên. Nhưng cuộc đời thật may mắn khi cô bé xinh đẹp đã chắp đôi cánh tình yêu lên đôi vai tôi.

Chỉ một năm sau, chúng tôi cưới vì chuyện khó cưỡng được khi Liên có thai. Tôi khuyên phải bỏ đứa con. Liên lại tha thiết muốn giữ. Về với nhau trong sự nghèo túng ở tuổi hai mươi, cả hai đều phải đi làm thuê cho một cửa hàng để kiếm tiền sinh sống và nuôi con. Tuy vậy, Liên rất mãn nguyện và hạnh phúc với tình yêu của mình.

Mọi chuyện mỗi lúc một khó khăn hơn khi bố tôi ở nhà quê bị ngã quỵ vì bệnh tật. Sự hỗ trợ của gia đình không còn được như xưa. Tôi đưa mẹ lên sống cùng tại nhà trọ, trông cháu và để hai chúng tôi tập trung làm việc kiếm tiền. Từ đó mọi chuyện không suôn sẻ đối với cuộc sống của chúng tôi. Liên bây giờ đôi má đã hơi bị sạm đi sau lần sinh nở, nụ cười vẫn tươi như hoa nhưng đã xuất hiện những nét nhăn trên khóe mắt. Nhưng điều đó có là chi. Tôi vẫn yêu Liên tha thiết. Liên không còn gì để nói, cứ suốt ngày đầu tắt mặt tối khi nhận được việc ở công trường xây dựng một ngôi trường ở thị trấn. Mỗi lần đi làm về, bao giờ Liên cũng đưa cho tôi và mẹ một món quà, khi là lon bia hay cái bánh mì, hoặc có thể là chiếc bánh giò nóng hổi để cho mẹ ăn lấy sức bế cháu. Mẹ tôi cảm động và khóc vì sự quan tâm của cô con dâu hiếu thảo.

Tôi còn phải chạy thêm nhiều chuyến xe chở hàng thuê để kiếm được nhiều tiền hơn. Cảnh đi lái xe thuê cũng không dễ dàng gì. Hơn thế nữa, nhiều quan hệ trên con đường mình đi gặp nhiều khó khăn và không ít những cám dỗ. Nhiều khi trở về trong đêm tôi như kiệt sức. Tiền vào nhà khó như gió vào nhà trống. Các cụ nói không sai. Trả tiền thuê nhà, kèm theo tiền điện nước, tiền gas, tiền điện thoại… cứ thế hàng tháng mọi thứ nuốt chửng đến nửa phần thu nhập mà hai chúng tôi cộng lại. Ba năm trôi qua, Liên gày đi trông thấy bởi công việc khá nặng nhọc. Nhưng không còn đường nào khác, có việc kiếm tiền là tốt lắm rồi. Nhiều khi Liên cố gượng cười để an ủi mọi người và làm cho mẹ được vui. Mẹ thì chỉ thở dài bất lực và ôm lấy cháu mà không giúp gì hơn được.

Mọi chuyện tưởng như bế tắc không cách nào thoát khỏi cảnh đầu tắt mặt tối như thế này thì ông trời đã cứu rỗi cho gia đình tôi. Liên đã được anh chị đưa cho một số tiền chia gia sản ở quê. Không nhiều nhưng tất cả là tài sản đầu tiên của gia đình. Dù sao một trăm triệu đồng cũng là ước mơ của mọi gia đình nghèo. Nhưng dùng số tiền đó để làm gì đây? Thuê một cửa hàng để cho Liên bán giải khát hay làm vốn buôn bán hàng chuyến mà tôi vẫn đi đây đó. Cuối cùng, Liên có một quyết định sáng suốt là vay thêm tiền của anh em mua cho tôi một chiếc ôtô cũ để chở hàng mà không phải đi lái xe thuê nữa. Ắt hẳn mọi chuyện sẽ khác, một sự đổi đời bắt đầu từ đây chăng?


Quả nhiên chúng tôi ăn nên làm ra. Liên mở một quán hàng giải khát nhỏ bên chợ. Tôi có nhiều chuyến làm ăn khấm khá và tích cóp được tiền trả nợ dần. Sau 5 năm, cuộc đời đã đổi thay. Điều quan trọng nhất là chúng tôi đã mua được một miếng đất vườn nhỏ để xây riêng cho mình một ngôi nhà cấp bốn, nhỏ bé nhưng ấm cúng. Đúng với nghĩa mái nhà tranh và hai trái tim vàng. Mẹ tôi ngày càng thương yêu con dâu. Bà nói đã đến lúc chúng tôi phải có con thứ hai để cho vui cửa vui nhà, cho chúng sau này có anh, có em. Nhìn thân hình Liên gày còm, tôi chỉ cười trừ. Nhưng vậy mà hai tháng sau, Liên có mang. Tôi mừng nhưng cũng thấy lo vì sức khỏe của vợ không còn được như trước. Mẹ tôi còn bảo: “Thôi con ạ! Đàn ông xây nhà, đàn bà xây tổ ấm. Như thế này là mãn nguyện lắm rồi”. Từ đó tôi lại càng nhận nhiều chuyến đi kiếm ăn xa với những cuộc phiêu lưu mới, với một mục đích kiếm nhiều tiền về cho gia đình và nuôi con.

Và rồi trong nhiều cuộc dấn thân vì đồng tiền ấy mà tôi quen Hoa, một người chủ thường thuê tôi đi nhận hàng cùng ở cửa khẩu trên biên giới. Phải nói Hoa thường ưu ái và không bao giờ cò kè với tôi như những chủ hàng khác. Tôi nói giá và đôi khi Hoa còn trả thêm cho tiền công phụ khuân vác cho mỗi chuyến đi. Những lúc chờ hàng chuyển từ biên giới về, tôi thường được Hoa mua cho đồ ăn thức nhắm cho đỡ sốt ruột. Có lần kẹt xe, trời tối, tôi ngủ gục trên vô lăng. Khi tỉnh dậy thì thấy Hoa cũng ngủ say sưa và gối đầu lên đùi tôi. Cả hai cùng cười ngượng nghịu, nhưng Hoa ôm chầm lấy tôi hôn đánh chụt một cái, tỏ ra âu yếm. Tôi đỏ mặt vì khi ấy chợt nghĩ đến Liên đang ở nhà chờ mình. Chắc lại một đêm thở dài và khó ngủ.

Nhưng rồi lại một đêm chuyến hàng không thể đi vì sạt lở đường trên núi, tôi và Hoa phải ngủ lại ở một nhà nghỉ cách thị trấn hơn một trăm cây số. Tôi uống rượu và ngủ say lúc nào không biết. Sáng hôm sau, khi sương còn bay vào căn phòng lạnh ngắt, tôi rũ chăn đứng dậy thì không còn tin ở mắt mình nữa. Hoa từ trong phòng tắm đi ra với thân hình trần như nhộng. Hoa cười xả láng rồi rối rít khen tôi dai sức. Tôi chưa biết định hành động hay suy nghĩ nên như thế nào thì Hoa lao tới ôm tôi nói, coi như thử cho biết. Hoa còn chọc rằng, liệu có thích hơn cô vợ bé nhỏ gày còm ở nhà không. Tôi run người và hoa mắt nên lại nằm vật ra giường mà không còn nghĩ ngợi được điều gì nữa. Hoa hoàn toàn chinh phục tôi. Đó là người đàn bà thứ hai mà tôi biết sau Liên. Phải chăng đó là số phận. hay đó chỉ là một trò chơi.

Đúng là một trò chơi xoay quanh đồng tiền. Hoa chẳng có gì để mất sau lần chia tay với chồng bị dính vào vòng vây ma túy. Hoa mới bốn mươi, hơn tôi mười tuổi và dạn dày trong tình trường, tính cách rất dữ dội và quyết đoán trong làm ăn. Tôi không thể hình dung mình có thể hợp với Hoa. Vậy mà trớ trêu thay, tôi bị mê hoặc lúc nào không biết nữa. Tôi quá ân hận và thấy có tội với Liên, nhưng mọi chuyện lại xoay chuyển với những điều khó ngờ. Tôi nghe theo Hoa, miễn sao không rời bỏ gia đình mình, còn tình yêu nảy sinh thì có lỗi gì đâu. Đời được mấy cái đận hai mươi mà tính toán. Mọi lý lẽ Hoa nói có vẻ như hợp tai và đầy dụ dỗ. Hoa chỉ ra một điều kiện hãy yêu cô ta thì mọi chuyện thuận buồm xuôi gió. Hãy coi như một cuộc tình bí mật và không thể bị tan vỡ gia đình. Bỗng nhiên tôi thấy tạm ổn. Như một trò chơi thôi mà. Mình vẫn giữ hạnh phúc với vợ con. Chẳng thể có gì thay đổi cả. Từ đó, tôi lao vào một cuộc trốn tìm trong tình yêu. Khi về nhà, ôm vợ. Còn ngồi bên vô lăng, ấp người tình. Chỉ có trời biết, đất hay, nếu không ai nói ra.

Nhưng mọi chuyện không như tôi nghĩ. Mọi cử chỉ của tôi đều không thoát khỏi con mắt tinh tế của người vợ. Sau khi sinh con thứ hai, Liên gần như kiệt sức, đi lại còn khó khăn. Sau lần tôi đi biền biệt một tuần, Liên tuyên bố phải bán ôtô để tôi ở nhà trông nom cửa hàng và chăm lo gia đình nhiều hơn. Mẹ tôi cũng thấy thế và nói hết sức gay gắt với tôi rằng có bao nhiêu ăn bấy nhiêu, nhiều no ít đủ mà. Tôi giật mình, vì dù sao tiền mua ôtô cũng là từ gia đình nhà Liên. Mấy đêm sau, tôi suy nghĩ đến đau đầu và nhận thấy mình đã đi quá đà khó dừng lại. Tôi nói với Hoa mọi chuyện và đòi chia tay cô ta. Một không khí im lặng lạ lùng. Mãi sau Hoa mới nói, thôi được rồi, sau chuyến đi tới hãy quyết định mọi chuyện.

Đầu tháng sau. Chuyến đi cuối cùng. Tôi hứa với Liên sau đợt nhận hàng này về là bán xe. Liên cười nhìn tôi. Đôi mắt nàng mệt mỏi có phần héo hắt vì sinh nở và những đêm chờ đợi. Tôi lên đường với niềm ân hận và hết sức nặng nề. Chuyến đi này cũng như lần trước. Mọi chuyện lại gặp trắc trở. Lần này là bị dỡ hàng và kiểm tra gắt gao. Phải ở lại hai ngày. Đêm đó, tôi và Hoa vẫn âu yếm như mọi bận, cho dù tôi có phần gượng gạo, bởi đây là lần cuối trong cuộc chơi tình yêu này. Hoa vẫn tươi tỉnh và ôm ghì lấy tôi như thể đúng đây là lần cuối cùng vậy. Tôi bị chuốc thêm rượu thuốc kích thích để Hoa muốn thỏa mãn hơn nữa, vì đây là đêm cuối cùng mà. Bỗng nhiên tôi hoa mắt và thấy như mê dại đi, không còn đủ tỉnh táo nữa, gục xuống giường như một xác chết. Có tiếng xe cứu thương. Tôi cũng không còn nghe và có cảm giác bay lên trời.

Khi tôi tỉnh lại trên giường bệnh viện, mới hay mình đã bị Hoa thiến bằng con dao mài sẵn. Thấy tôi tỏ ra ân hận và quyết tâm rời bỏ trò chơi tình yêu nên cô ta đã thực hiện âm mưu của mình một cách điên dại, rồi ném của nợ ấy xuống vực. Nghĩ sao đời mình thật khốn nạn. Không thể khai báo và không thể xử lý theo cách nào vì đêm đó Hoa đã bỏ đi rời khỏi hiện trường. Cô ta thuê người đưa tôi vào bệnh viện tỉnh. Hàng đã bị tịch thu, chỉ còn trơ lại chiếc xe rỗng của tôi nơi biên giới. Coi như tôi là một người gặp tai nạn vãng lai, không ai biết đấy là đâu.

Nhìn mẹ và Liên ngồi như hai bức tượng bên giường, lòng tôi xót xa làm sao. Khi thấy hai con chạy lon ton đến, tôi òa khóc vì không chịu được cảnh này. Tôi muốn cắn lưỡi tự tử cho rồi. Nhưng mọi chuyện không thể kết thúc như thế. Nỗi ân hận cho dù có muộn màng, mọi bí mật có thể được phơi bày, cho dù tôi không bao giờ muốn khơi lại, nhưng trò chơi đi quá trớn của tôi đã có cái kết luận của nó, cho mọi người chưa biết, hay đã biết đến chuyện nhục nhã này mà dừng lại


-ST ( Để Gió Cuốn Đi )

Saturday, October 25, 2014

Em cũng chỉ cần một chốn bình yên thôi, anh ạ...

Nếu một người nào đó yêu ta nhưng ta lại không yêu người ấy, hãy tôn trọng điều đó vì tình yêu đã đến gõ cửa trái tim ta, nhưng hãy nhẹ nhàng từ chối nhận món quà mà mình không thể đáp lại. Đừng nhận chỉ để không gây đau khổ. Cách ta cư xử với tình yêu chính là cách ta cư xử với chính mình, mọi con tim đều có cùng cảm nhận về nỗi đau và niềm hạnh phúc ngay cả khi cách sống và con đường chúng ta đi có khác nhau.




Em có rất nhiều nỗi sợ. Thời điểm này, em thấy mình sợ yêu còn hơn cả sợ cô đơn...

Người ta nói gái trên hai mươi chưa người yêu là ế. Em thấy ế cũng không là vấn đề gì to tát. Bởi, em quen rồi.

Quen một cuộc sống không có quá nhiều điều phiền muộn. Cũng làm việc như ai, cũng tụ tập bạn bè sôi nổi, cũng giết thời gian bằng những bộ phim tình cảm sướt mướt, cũng nghe nhạc, cũng la cà mua sắm đó đây... Ngần ấy thứ, trong ngần ấy ngày, khiến em thấy việc mình độc thân là một việc quá đỗi bình thường, có phần an yên, và có phần đáng yêu nữa.

Còn khi sống có một ai đó bên cạnh, tập quen dần với sự xuất hiện của một ai đó, học yêu thương một ai đó... Em thấy là quá khó rồi.

Chẳng hạn, em cứ sợ, người ta lừa dối em.

Chẳng hạn, em cứ sợ, người ta trêu đùa với em.

Hoặc chẳng hạn, em cứ sợ, người ta chỉ vì thương hại em mà dừng lại bên em trong chốc lát. Sự thương hại hết rồi, người ta đi, em ở lại. Lúc đó, chắc em thấy mình quá đỗi đáng thương...

Em biết, chuyện tình cảm khi tình đã hết và duyên đã cạn thì đường ai nấy đi là lẽ đương nhiên. Em vẫn chấp nhận quy luật hợp tan vốn có, cũng tự biết câu dài lâu trong tình yêu là điều không một ai có thể nói hay nói tài...

Nhưng đúng là, em chỉ sợ người ta cứ lấp lửng với em, rồi trêu đùa em và dành cho em những tình cảm không thật.

Em, chẳng thà ôm tim mình ủ mốc không yêu, chứ không chấp nhận trao tim cho một ai đó khác, sẵn lòng để người đó làm nhàu nhĩ nó bằng những vết thương sâu...

-ST ( Để Gió Cuốn Đi )

Tôi hận anh và đau xót cho con mình

Anh tin chắc rằng điều này sẽ không hề dễ dàng. Anh tin chắc rằng sẽ có một khoảnh khắc nào đó trong cuộc đời một trong hai chúng ta muốn rời bỏ. Nhưng anh cũng tin chắc rằng nếu giờ đây anh không ngỏ lời cùng em thì trong suốt quãng đời còn lại của mình, anh sẽ phải hối tiếc bởi vì anh biết rằng, trong trái tim anh chỉ duy nhất có em thôi.

 May ao thun quang cao


Suốt một đêm dài không thể chợp mắt, tôi gắng gượng rời khỏi giường, cố bám víu vào tất cả những đồ vật quanh mình để tới bên cửa sổ. Phía xa xa, bình minh bắt đầu hé rạng những quầng sáng đầu tiên của một ngày. Tôi thở dài ngao ngán, cuối cùng thì cũng đã kết thúc được đêm nay. Sống trên đời đã hai mươi tư năm rồi, vậy mà một đêm đối với tôi chưa bao giờ lại dài như thế.

Cảm thấy hơi lành lạnh, tôi đưa tay khép chặt chiếc chăn mỏng đang khoác hờ trên người. Buổi sáng mùa thu yên tĩnh quá! Uớc gì ngay lúc này có một vài âm thanh vang lên, âm thanh gì cũng được. Nếu thế thì sự chú ý của tôi sẽ bị thu hút và có lẽ tôi sẽ chẳng còn cảm thấy đau đớn như bây giờ.
 Rang su cao cap

Những gì mà tôi đang phải trải qua lúc này thật kinh khủng. Chưa bao giờ tôi tưởng tượng được lại có những ngày như thế này diễn ra ở trong cuộc đời mình. Tôi ê chề, tôi tuyệt vọng. Tôi đau đớn, đắng cay và trên tất cả, tôi cảm thấy hối hận thật nhiều. Có lẽ bấy nhiêu là chưa đủ để miêu tả lại chính xác thứ cảm giác này, nhưng tôi cũng chẳng biết phải gọi tên nó ra như thế nào nữa. Chỉ biết rằng, đây chắc chắn là một nỗi đau tận cùng. Đau lắm… xót xa lắm…
 

Tôi hối hận vì đã đem tình cảm của mình trao cho một kẻ như anh -  một thằng đàn ông đểu cáng  và vô cùng hèn hạ. Anh đã bỏ rơi tôi vào đúng lúc mà tôi cần đến anh nhất. Anh “qua cầu rút ván”, không dám chịu trách nhiệm về những việc mà mình đã làm. Chắc chắn ở trên thiên đường kia, đứa con tội nghiệp vừa bị tôi tước đi sự sống sẽ chẳng bao giờ thôi oán hận anh. Và lẽ tất nhiên, trong sự oán hận ấy sẽ bao gồm cả tôi nữa.

Ngày xưa, trong con mắt của tôi thì anh là một người đàn ông tốt bụng, nhiệt tình, có chí tiến thủ và biết sống có trách nhiệm với cuộc đời. Tôi đã ngốc nghếch tin rằng tình yêu mà anh dành cho tôi là nhiều và thật. Thế là tôi đem lòng yêu anh, yêu anh bằng cả trái tim non nớt của mình. Tôi ngu muội trao cho anh tất cả những điều quý giá nhất của đời người con gái. Ngày ngày tôi cứ tưởng tượng ra hình ảnh đám cưới trong mơ của mình mà ở đó dĩ nhiên anh là chú rể. Tôi quá ngu ngốc để nhận ra rằng anh chỉ đang lợi dụng mình.
 Giay dan tuong

Tôi vẫn nhớ rõ mồn một mọi chuyện diễn ra trong ngày hôm đó. Tất cả chỉ như vừa mới diễn ra ngày nào. Khi biết rằng đang mang trong mình giọt máu của anh, tôi đã vui sướng biết bao nhiêu. Tôi mừng rỡ chạy ngay đến khoe với anh, tin chắc rằng thế nào anh cũng ôm chặt lấy tôi vào lòng và nói về một đám cưới. Vậy mà thật không thể ngờ, anh tiếp nhận tin vui ấy với một thái độ dửng dưng. Khuôn mặt anh mang vẻ tàn nhẫn và lạnh nhạt mà tôi chưa từng thấy. Anh chỉ nói một câu duy nhất: “đi giải quyết”, và thế là anh bỏ tôi lại một mình.

Sau ngày hôm đó, tôi chẳng còn gặp lại anh lần nào nữa. Mặc cho tôi điện thoại hay tìm đến tận nơi, anh đều không gặp. Anh tránh mặt và bỏ mặc tôi cùng với đứa con còn chưa có đủ hình hài của mình. Anh vẫn an nhiên sống, vẫn đi làm, đi nhậu nhẹt và đàn đúm ăn chơi. Anh chẳng thèm quan tâm rằng ngày ngày tôi đang mòn mỏi.

 

Tôi căm thù anh. Tôi hối hận về những gì mình đã làm. Tôi day dứt, dằn vặt không biết mình nên làm gì tiếp theo. Vì nhiều lý do, tôi biết mình không thể giữ lại đứa con khi không được anh thừa nhận. Nhưng trái tim tôi lại thấy không đành lòng. Tôi thương đứa trẻ đang ở trong bụng mình. Nó chẳng có tội tình gì mà phải bị mất đi sự sống. Vừa cay đắng vì bị anh lợi dụng, lại vừa giằng xé giữa hai điều mang tên “lý trí” và “trái tim”, càng ngày tôi lại càng thêm héo hắt, gầy mòn.
phutungoto

Rồi bố mẹ biết chuyện, và lẽ dĩ nhiên tôi phải bỏ đi đứa con này. Lúc nằm trong bệnh viện, mặc dù đã được tiêm thuốc mê, nhưng tôi vẫn có thể nhận biết rất rõ những gì đang diễn ra quanh mình. Thế nhưng cảm giác đau đớn của thân xác thì thấm vào đâu so với trái tim tôi đang tứa máu. Tôi đau đớn vì anh thì ít, xót xa và ân hận vì con thì nhiều. Mà tôi đâu còn xứng đáng được gọi nó là “con” nữa nhỉ, bởi làm gì có người mẹ nào lại nhẫn tâm giết chết đứa con của mình.

Từ lúc rời viện về tới giờ, hình ảnh đứa bé cứ ám ảnh tâm trí tôi. Tôi không dám chợp mắt, bởi hễ cứ nhắm mắt lại là thằng bé lại hiện lên. Nó cười tươi lắm, lại còn đưa tay vẫy chào tôi nữa chứ. Nước mắt tôi cứ thế ứa ra, không làm cách nào ngăn lại được. Tôi đóng chặt cửa phòng và nấc nghẹn một mình. Tôi hoang mang, tôi ghét bỏ chính mình. Có đôi lần tôi đã toan tự tử, thế nhưng cứ nghĩ đến bố mẹ thì tôi lại không đành lòng.

Tôi ân hận vì ngày xưa đã từng yêu anh mù quáng. Một kẻ không có trái tim như anh làm sao có thể hiểu được cảm giác của tôi lúc này. Nhưng tôi rất tin vào nhân – quả. Nhất định có một ngày anh sẽ phải trả giá cho những gì mà anh đã gây ra.

Xin lỗi vì em không thể chọn anh

Cảm giác mất mát duy nhất mà bạn thật sự cảm nhận được là khi bạn yêu một ai đó hơn cả chính bản thân mình.

 May ao thun quang cao


Trên chuyến tàu từ Nam trở ra Bắc, em đã suy nghĩ rất nhiều. Chẳng hiểu sao em lại có cảm giác giống như mình đang trốn chạy. Đúng rồi, vì em đang chạy trốn anh, chạy trốn khỏi những kỷ niệm quá đỗi thương yêu của hai đứa chúng mình. Anh có thể nghĩ rằng em hèn nhát, nhưng xin anh đừng cho em là một kẻ vô tình.

Anh biết không, trái tim của em cũng đau lắm chứ. Ngồi trên chuyến tàu này mà ruột gan em cứ như đang bị ai cắt từng khúc ra. Chưa có giây phút nào em được sống yên ổn kể từ khi ép bản thân mình đưa ra quyết định ấy. Em biết rằng xa anh đồng nghĩa với việc em đã tự đánh mất đi người yêu em nhất trên thế gian này.
 Rang su cao cap

Lòng em thắt lại khi con tàu đang chạy qua vùng đất miền Trung đầy nắng gió – nơi chôn rau cắt rốn của anh. Đôi mắt em nhìn ra phía ngoài cửa sổ một cách vô hồn. Lúc này đây em đang cảm thấy lòng mình vô cùng bứt rứt. Em chỉ muốn hét thật to, hoặc ít ra thì cũng được khóc òa lên. Làm như thế có lẽ tâm trạng em sẽ cảm thấy khá hơn. Giá mà đột nhiên có một phép màu khiến con tàu này quay ngược trở lại thì hay biết mấy. Em mỉm cười chua chát với suy nghĩ ngây thơ của chính mình. Nếu trên đời này có tồn tại những điều màu nhiệm thì có lẽ chúng mình đã chẳng phải xa nhau.

 

Em đã phân vân tự hỏi liệu chia tay với anh có phải là quyết định đúng đắn không? Nhưng nghĩ đi nghĩ lại thì em chẳng thể làm được điều gì hơn thế. Em không được lựa chọn, chính cuộc đời này đã không cho phép em lựa chọn. Yêu anh lắm, nhưng em đâu thể bỏ mặc gia đình mình. Bố mẹ sẽ ra sao nếu em theo anh đi về vùng đất ấy? Là đứa con duy nhất trong nhà nên tất cả mọi người đều trông cậy vào em.
 Giay dan tuong

Ngay từ lúc mới yêu, em đã biết rồi cuối cùng cái ngày này cũng sẽ đến. Vậy mà chẳng hiểu sao em vẫn không thể hết buồn. Liệu anh có hận không khi em chẳng dám sống chết cho tình yêu của hai đứa? Em hèn nhát đầu hàng khi mà còn chưa một lần thử đứng lên chiến đấu vì anh. Em chọn làm tròn chữ “hiếu” để rồi bỏ mặc anh và chữ “tình” đứng đó lẻ loi.

Em biết rằng anh cũng đã lường trước được mọi chuyện, bởi trước mặt em anh luôn tránh nhắc đến tương lai. Một mối tình không cần biết tới ngày mai, chúng mình đã yêu nhau như thế. Anh lo lắng và hết mình vì em trong mọi chuyện. Em nhớ lắm, có lần khi ngồi nhìn em ngủ anh đã mím chặt môi để cố ngăn những tiếng nấc nghẹn ngào.

Giờ này chắc anh đã đọc được lá thư mà em để lại. Đừng hận em vì đã không từ biệt nhé, anh yêu! Chỉ là vì em không có đủ can đảm để đối diện với anh thôi. Em sợ lắm bởi biết rằng trái tim yếu đuối này chưa khi nào thắng được đôi mắt đó. Chỉ cần thêm một lần chạm phải ánh mắt khẩn thiết như van nài đó là em sẽ lại chùn chân. Thế là em đã chọn cách chạy trốn khỏi anh, chạy trốn khỏi mảnh đất đã gắn liền với biết bao là kỷ niệm ấy.

 
phutungoto

Nên trách số phận đã xui khiến cho chúng mình gặp nhau hay phải trách hai đứa mình vì trước khi yêu nhau đã không toan tính? Nhưng, nếu có thể đem ra cân đong hay đo đếm thì cái thứ tình cảm ấy đã không bao giờ được người ta trân trọng gọi là “tình yêu”. Ta yêu nhau đơn giản chỉ vì… yêu. Yêu hết mình giống như mai sẽ là ngày tận thế. Em đã hạnh phúc thật nhiều trong mối tình  chân thật ấy của đôi ta.

Em đã nghe người ta nói nhiều về sự đối nghịch của “trái tim” và “lý trí”. Thế nhưng đây là lần đầu tiên trong cuộc đời em vấp phải sự chọn lựa đớn đau này. Đau lắm mà vẫn phải chọn lựa, bởi em quá nhỏ bé để có thể làm tốt được cả hai. Bao đêm em đã nằm khóc một mình chỉ vì không muốn phải xa người mà em yêu nhất. Biết không thương yêu, em đã xót xa, dằn vặt rất nhiều.

Vết thương nào rồi cũng sẽ liền da, và thời gian sẽ giúp đôi ta làm mờ những vết sẹo, nhưng sẽ chẳng bao giờ em có thể quên được anh đâu. Anh mãi là niềm đau ngọt ngào mà em cần chôn giấu. Biết đến bao giờ em mới có thể thôi khóc mỗi lần nhớ về anh?!


Tình yêu thời ô mai lãng mạn, ngọt ngào

Tình yêu tượng trưng cho sự vĩnh hằng. Nó làm mờ nhạt những cảm giác về thời gian, phá huỷ mọi ký ức của sự bắt đầu và kết thúc của mọi sợ hãi.

 May ao thun quang cao


Người ta vẫn bảo “tình cũ không rủ cũng tới”, phải chăng câu nói này đang ứng nghiệm với tôi? Những tưởng rằng tình yêu dành cho em đã chết, vậy mà chẳng hiểu sao trái tim tôi lại thổn thức khi em quay trở về. Tôi hổ thẹn với chính bản thân mình và không dám đối diện với vợ con. Có phải là tôi đang “ngoại tình trong tư tưởng”?

Sau bao nhiêu năm không gặp, giờ đây em trở về và lại gieo vào lòng tôi những nhớ thương. Kỷ niệm giống như một cơn lũ cứ thế dội xuống một cách ào ạt làm tâm trí tôi ngày đêm điên loạn. Tôi nhớ tới em mọi nơi mọi lúc, ngay cả trong những giấc mơ hình ảnh của em cũng vẫn hiện về.
 Rang su cao cap

Ngày xưa trái tim tôi đã biết bao lần loạn nhịp khi vô tình bắt gặp nụ cười em e ấp dưới tà áo trắng. Tình yêu của thời ô mai ngô nghê mà chân thật. Em trong sáng, thơ ngây và rất đỗi dịu dàng. Tôi đã yêu em, đã vô cùng hạnh phúc trong mối tình đầu thiêng liêng ấy. Tôi trao cho em tất cả những điều ngọt ngào và lãng mạn nhất trong trái tim mình.

Rồi tôi học đại học, tốt nghiệp và đi làm. Cái guồng quay của cuộc sống với bao nhiêu nỗi toan tính bộn bề càng ngày càng cuốn tôi đi xa em hơn. Em lấy chồng sau khi cảm thấy mình đã không còn quan trọng đối với tôi. Còn tôi thì lại cứ luôn tin rằng em đã phụ bạc. Thế là tôi cũng lập gia đình và sinh một đứa con kháu khỉnh.
 
 Giay dan tuong

Tôi lấy vợ không phải vì tình yêu, nhưng đối với cô ấy thì tôi không có điều gì để phàn nàn cả. Cô ấy chịu thương chịu khó, yêu con và rất lo lắng cho chồng. Tuy chưa bao giờ tôi nói lời yêu vợ, thế nhưng đối với cô ấy tôi thật sự biết ơn rất nhiều. Người ta nói rằng vợ chồng đến được với nhau là vì cái duyên cái số. Tôi tin điều đó và cũng đã từng cố gắng làm mọi điều tốt nhất để giữ gìn hạnh phúc gia đình.

Có lẽ mọi chuyện vẫn cứ diễn ra một cách tốt đẹp nếu như ngày hôm ấy tôi chẳng gặp lại em. Em vẫn xinh đẹp, dịu dàng giống như ngày nào đã làm trái tim tôi loạn nhịp. Bao nhiêu giận hờn dường như tan biến hết, tôi có cảm giác như mình vừa tìm lại một thứ vô cùng quý giá ở trong cuộc đời.

Chẳng hiểu vì sao khi nghe em kể chuyện tôi lại thấy rất đau lòng. Tôi xót xa khi biết rằng cuộc sống gia đình em đang không suôn sẻ. Số phận nghiệt ngã đã đưa em gặp phải một kẻ chẳng ra gì. Tôi chẳng thể nào lý giải được cảm xúc của mình. Phần vì thương em, phần vì tình yêu của tôi với em còn chưa hết, thế nên tâm trí tôi chẳng lúc nào ngừng suy nghĩ về em.

Đã có lúc vì không tỉnh táo mà trong đầu tôi từng xuất hiện vài suy nghĩ vô cùng ích kỷ. Tôi định bỏ lại vợ con để quay về sống cùng em. Mỗi khi nhớ đến em là tim tôi lại dâng trào cảm xúc. Và tôi cũng biết rằng em vẫn còn rất yêu tôi. Ngày xưa chỉ vì tôi quá chú tâm vào công việc và một chút hiểu lầm nên chúng ta đã chia tay. Tôi phải làm sao đây khi đang sống cùng vợ con mà tư tưởng của tôi cứ hướng về em như thế?!

 

Nhưng khi tĩnh tâm ngồi suy xét lại thì tôi thấy thật sự xấu hổ với chính bản thân mình. Tôi đã quá ích kỷ, nếu tôi làm như thế nghĩa là tôi chẳng biết nghĩ cho gia đình. Tôi yêu em, nhưng đối với tôi bây giờ vợ và con mới là cuộc sống thực. Còn em, em chỉ là một ảo giác đang vây bủa lấy cái cuộc sống thực ấy mà thôi. Tôi đang bị chính cảm xúc của mình lừa dối. Tôi cứ chới với cuốn theo cơn mộng mị mà chẳng biết chấp nhận thực tại yên ổn của mình.
phutungoto

Tôi đang là trụ cột của gia đình với người vợ ngoan hiền và một đứa con thơ dại. Vì vậy, cho dù yêu thương em đến thế nào đi chăng nữa thì tôi vẫn phải hy sinh. Tôi không thể tưởng tượng được rằng nếu gia đình này tan nát thì vợ tôi, đứa con gái bé bỏng của tôi sẽ ra sao đây. Là một thằng đàn ông nên tôi có thể chịu đựng được nỗi đau khi không được sống cùng người mà mình yêu thương nhất, thế nhưng con gái tôi sẽ chẳng đủ sức để vượt qua những mất mát khi thiếu thốn tình yêu thương của bố nó đâu.

Ngày xưa khi vẫn còn có cơ hội thì tôi và em đã vội vã bước qua nhau, vì thế nên tôi tin rằng đôi mình có duyên mà không hề có phận. Bây giờ khi mọi thứ đã được an bài thì chúng ta đừng dại dột mà phá vỡ nó đi. Dù thực lòng thì tình yêu của tôi đối với em chưa hết, thế nhưng tôi không thể sống khi lương tâm cứ cắn rứt lấy mình.


Em đã thấm mệt vì phải chạy theo anh

Tôi chỉ mất 1 giây để nói tôi yêu em nhưng phải mất cả cuộc đời để chứng tỏ điều đó.

 May ao thun quang cao


Em mở toang cửa sổ, nghiêng đầu nhìn lên phía trời đêm. Từ tầng 8 của tòa chung cư này, tất cả mọi thứ đều trở nên mờ mờ ảo ảo. Đường phố nhấp nhoáng ánh đèn của những dòng xe đang mải miết chạy. Bầu trời đêm mùa thu dày đặc những vì sao. Ngay phía dưới nhà, ngọn đèn đường vẫn cần mẫn tỏa ra một thứ ánh sáng vàng vọt, mơ hồ. Bất giác, em đưa tay lên chống cằm, mắt nhìn xa xăm. Phải chăng em cũng đang cố theo đuổi một thứ tình yêu mơ hồ như thế?

Mới vài tiếng đồng hồ trước thôi, anh đã trao em một nụ hôn nồng nàn ngay dưới chân cột đèn ấy. Có lẽ cô gái nào cũng sẽ hạnh phúc lắm nếu như có được một nụ hôn tình yêu đầy đam mê như thế, nhưng riêng em lại cảm thấy buồn. Buồn lắm, bởi em hiểu rằng cái đắm say, cái cảm xúc dâng trào trong nụ hôn mãnh liệt ấy vốn chẳng phải dành cho em.

Chúng ta yêu nhau được gần một năm rồi anh nhỉ. Mà không, phải nói là: anh đã nhận lời yêu em được gần một năm rồi chứ. Bởi vì em đã yêu anh từ trước đó rất lâu rồi. Lần đầu tiên gặp anh, cũng là lần đầu tiên trái tim em biết thế nào là thổn thức. Là người con gái luôn tôn thờ chủ nghĩa thực thế, em vốn không bao giờ tin vào cái thứ gọi là “tình yêu sét đánh” kia. Nhưng em lại bị chính tiếng sét mang tên anh hạ gục.
 Rang su cao cap
 

Lần thứ hai gặp nhau, em nhìn thấy anh tay trong tay cùng chị ấy. Em đã rất ngỡ ngàng, cảm giác giống như mình vừa rơi từ trên cao xuống vực sâu thăm thẳm. Buồn. Nuối tiếc. Thất vọng. Em định từ bỏ, thế nhưng đã chót dành cho anh một tình yêu quá lớn nên cho dù cố gắng đến mấy em vẫn không thể buông lơi. Em chấp nhận nhìn anh từ phía xa bởi không muốn làm cho bất cứ ai phải đau khổ. Anh dừng lại, em cũng dừng. Anh đi, em cũng cất bước theo sau. Em giống như một con rối mà những sợi dây đã bị buộc chặt vào anh. Cho dù anh cố tình tỏ ra không biết, thế nhưng ở phía sau vẫn luôn có một cô bé khờ khạo dõi theo anh.

Rồi dường như ông trời cũng rủ lòng thương với em, đến một ngày hai anh chị bỗng xảy ra lục đục. Em có quá đáng lắm không nhỉ khi lại có những suy nghĩ ấy ở trong đầu? Em biết là em rất xấu xa, rất ích kỷ, thế nhưng thật sự thì hơn một lần em đã cảm thấy vui mừng khi biết hai người chia tay. Nhìn anh khổ sở vì chị ấy, em cũng rất đau lòng. Anh cứ đi theo chị ấy, còn em lại cố bước theo anh.

Sau bao nhiêu cố gắng, cuối cùng em cũng khiến trái tim anh chếch về phía mình đôi chút. Chỉ là “chếch” thôi, bởi hơn ai hết em hiểu rằng chị ấy vẫn có một vai trò vô cùng đặc biệt đối với anh. Không sao cả, em chấp nhận. Em sẽ cho anh thời gian để quên chị ấy. Em tin với tình cảm chân thành của mình thì đến một ngày nào đó trái tim anh sẽ hướng trọn về em.
 
 Giay dan tuong

11 tháng đã trôi qua, vậy mà thứ tình yêu anh dành cho em vẫn còn mơ hồ quá. Em mạnh mẽ lắm, nhưng tại sao đối với tình yêu của mình em lại trở nên yếu đuối thế này? Em vốn ghét những gì không lành lặn, thế nhưng em lại can tâm chấp nhận thứ yêu thương chắp vá ấy của anh. Anh bất công lắm. Em đã trao cho anh tất cả tình yêu chân thật, vậy sao anh lại nỡ chia cắt trái tim mình thành nhiều mảnh, để rồi bắt em phải chia sẻ nó với cái người đã thuộc về dĩ vãng kia?

Tối nay anh lại đến đón em đi chơi như thường lệ. Anh nắm tay em cùng đi dạo phố nhưng đôi mắt anh lại cứ luôn kiếm tìm. Em nhận thấy đôi mắt ấy hôm nay mang nguyên màu hoài niệm. Hình như anh vừa vô tình nhìn thấy một bóng hình nào hao hao giống chị ấy phải không?

Lúc đi dưới những hàng cây, đột nhiên anh nắm tay em rất chặt. Em yên lặng, cố chớp chớp để những giọt nước mắt trôi ngược vào trong. Em biết, mùi hương của cây hoa sữa phía đầu đường lại vừa gợi nhắc anh về chị ấy. Anh vòng tay ôm em chặt lắm, và nụ hôn anh trao cũng nồng nhiệt khác thường. Em nhắm mắt lại, cố gắng để tận hưởng được niềm hạnh phúc ấy. Thế nhưng không hiểu tại sao sống mũi lại cay cay...
 
phutungoto
Em biết rằng anh đang trong cơn mê, nhưng lại không chắc chắn rằng mình muốn làm anh thức tỉnh. Em sợ những yêu thương, những đam mê kia cũng kết thúc khi anh bất chợt tỉnh ra. Em chẳng biết phải làm gì. Tại sao em lại cứ muốn níu giữ cái cảm xúc chẳng phải dành cho mình như thế? Là em quá ngu ngốc, quá khờ khạo, hay bởi anh đã khiến em ngây dại mất rồi?!

Em đã cho anh bấy nhiêu thời gian, vậy mà anh vẫn chưa quên được chị ấy. Giá mà anh biết được em đang cảm thấy những gì. Vì quá yêu anh nên lòng em chưa khi nào thôi đau đớn. Anh vẫn ở ngay cạnh em thôi, nhưng trái tim anh lại lạc đi đâu mất rồi. Những vì sao đêm nay đẹp quá! Đẹp nhưng cao vời vợi, xa xôi và quá đỗi mơ hồ.

Chưa bao giờ tình yêu anh dành cho em là trọn vẹn, chưa bao giờ anh quên được người ta. Em đã thấm mệt vì phải chạy theo anh. Còn anh, chẳng lẽ anh chưa thấy cuồng chân khi cứ mãi đuổi theo chị ấy? Đến bao giờ anh mới chịu hiểu một điều: em là để yêu chứ không phải để làm người thay thế ai kia.

Tình yêu mà anh dành cho em vừa dữ dội vừa dịu êm...

Anh viết tên em trên cát nhưng sóng biển cuốn trôi đi, anh viết tên em trên bầu trời nhưng gió thổi bay mất, nên anh viết tên em trong trái tim anh nơi mà nó sẽ ở mãi…

 May ao thun quang cao

Đừng bao giờ hỏi anh rằng vì sao anh yêu em nữa nhé. Bởi khi ấy em sẽ lại làm anh bối rối mà đưa tay lên gãi đầu giống như một tên ngốc mất thôi. Thực lòng anh cũng chẳng biết vì sao lại yêu em nhiều đến thế. Yêu đơn giản chỉ vì… yêu, vì thấy con tim mình mách bảo rằng: “trong cuộc đời này cậu sẽ không thể sống được nếu thiếu cô ấy đâu”.

Em là một cô gái xinh xắn, thông minh. Em biết cách ăn mặc đúng mốt và có cách nói chuyện hài hước nên rất dễ khiến người khác cảm thấy vui vẻ mỗi lần tiếp xúc với em. Em có thể chiếm được cảm tình của bất kỳ chàng trai nào ngay từ lần đầu tiên nói chuyện, anh thừa nhận trong số đó bao gồm cả anh. Nhưng anh lại không yêu em ở những điều như thế. Bởi những cô gái hao hao giống những điều anh vừa tả thì ở ngoài kia cũng đầy rẫy ra.
 Rang su cao cap

Anh yêu em có lẽ bởi ở em anh tìm thấy được những điều hơi đặc biệt. Em dễ thương trong từng lời nói, cử chỉ và cả những suy nghĩ em mang trong đầu. Em đa sầu, đa cảm nhưng lại rất lạc quan, tin tưởng vào tương lai của mình. Em đối xử với cuộc đời bằng thái độ nhiệt thành nhất. Em sòng phẳng với những kẻ đã từng gây quá nhiều tổn thương cho em và tốt bụng một cách ngốc nghếch với phần đông những người nằm trong số còn lại. Em có một cá tính mạnh mẽ ẩn chứa trong cái vẻ ngoài yếu ớt, mỏng manh. Em thích nghe nhạc buồn ở những chỗ đông người nhưng mỗi khi có một mình em lại chọn đung đưa, gật gù cùng rock. Còn nhiều nhiều những điều ở em mà đối với anh vô cùng đặc biệt. Anh thấy thích thú, thấy hợp, thấy đồng cảm và thế là... anh yêu em.

 

Đôi khi em vẫn thường trách anh vô tâm. Anh hay quên không khen mỗi lần em diện một bộ váy mới. Nhưng em đâu biết rằng tâm trí anh đã bị nụ cười tươi tắn trên môi em cuốn hút hết cả rồi. Anh có thể chấp nhận đứng đợi em cả tiếng đồng hồ trước cổng nhà, chỉ để nhìn thấy em xuất hiện cùng với một nụ cười vừa ngượng ngùng, vừa rạng rỡ.
 Giay dan tuong

Thỉnh thoảng anh hay giả vờ nhìn theo một “chân dài” khác khi cùng em dạo chơi trên con phố đông người. Em biết không, chẳng phải vì người ta đẹp hơn em đâu, mà chỉ là anh cố tình muốn trêu chọc em một chút. Anh thích điệu bộ liếc mắt giận hờn, yêu lắm những cái chau mày, chun mũi rồi ngúng nguẩy quay đi ấy của em. Em giận, còn anh lại bật cười vì thấy sao mà em quá giống với “trẻ con”.

Anh không phải là một người quá đẹp trai hay giàu có. Anh cũng đã từng phạm nhiều lỗi lầm ở trong quá khứ, trong cái thời anh vẫn còn là trai trẻ. Anh thua kém em về nhiều thứ lắm, thế nhưng anh tin chắc chắn rằng em sẽ chẳng bao giờ tưởng tượng được rằng anh yêu em nhiều như thế nào đâu. Viết đến đây ngòi bút của anh chợt dừng lại, bởi anh cũng chẳng tìm được từ gì để miêu tả cho chính xác tình yêu của mình. Mà có lẽ trên đời này chẳng từ ngữ nào có đủ chiều dài, chiều rộng và cả chiều sâu để đứng ra làm “đại diện” được cho tình yêu ấy.

 
phutungoto
Anh chỉ biết rằng tình yêu mà anh dành cho em nó dữ dội mà dịu êm, đơn giản mà chân thành, nồng nàn mà lại không bỏng rát. Anh muốn được làm một cây tùng, cây bách để che chở cho em, làm một bờ vai vững chắc để em có thể dựa dẫm cả đời. Tình yêu của anh tuyệt vời lắm đấy, vì thế ngày mai em hãy nhận lời cầu hôn của anh nhé, em yêu!

Đêm nay có lẽ anh sẽ chẳng ngủ được. Anh hồi hộp lắm, chỉ mong sao cho trời mau mau sáng để anh tới đón em. Chắc chắn em sẽ bất ngờ lắm khi anh đưa ra lời cầu hôn đột ngột thế. Nhưng anh đã chuẩn bị rất kỹ và đã sẵn sàng để được chính thức nắm tay em đi trọn cuộc đời. Bởi trên thế gian này ngoài em ra thì chẳng còn ai có thể làm cho trái tim anh hạnh phúc.




Em chợt nhận thấy mình chẳng còn yêu anh

Tôi thà được một lần cảm nhận mùi thơm từ mái tóc nàng, một lần được hôn đôi môi nàng, một lần được siết nhẹ đôi tay nàng còn hơn là sống bất tử mà không bao giờ có điều đó. Chỉ một lần thôi!
 May ao thun quang cao


Giống như một thói quen không thể từ bỏ, cứ mỗi khi thích ở một mình là em lại tìm đến quán cà phê nằm ở ven hồ ấy. Quán nhỏ thôi, nhưng chưa khi nào em bắt gặp nó vắng người. Em thích cái không gian yên tĩnh lọt thỏm trong một con phố náo nhiệt ngay ở giữa trung tâm Hà thành, thích những cách bày trí đối lập nhau nhưng không quá gay gắt ở đây. Kể cũng lạ, có lẽ bởi em cảm thấy mọi thứ đều đồng điệu với tâm hồn mình.

Hầu như lần nào em cũng chỉ ngồi đúng ở một vị trí. Em thấy thích chiếc bàn ấy ngay từ lần đầu tiên bước chân vào quán, bởi nó được đặt ở một góc tranh tối tranh sáng, rất khó để có thể nhìn ra. Mà đặc biệt lắm, chiếc bàn rất nhỏ và chỉ có một ghế duy nhất. Có lẽ chủ quán đã cố tình thiết kế nó như vậy dể dành riêng cho những kẻ thích đi uống cà phê một mình. Giống em.
 Rang su cao cap

Bất cứ khi nào em đến cũng thấy chiếc bàn ấy không có người ngồi. Là bởi trời Phật cố tình xui khiến để không ai ngồi vào đó, hay bởi trên đời này có quá ít kẻ lập dị giống em? Sao cũng được, miễn là em được ngồi vào chỗ mình vẫn ưa thích. Từ vị trí này em có thể quan sát được mọi thứ xung quanh. Em vẫn hay gọi cà phê đen và ngồi nhấm nháp nó hàng tiếng đồng hồ, cũng có khi là cả một buổi tối. Chẳng biết em đã trở nên nghiện cái thứ nước đen đắng này từ lúc nào.
 

Em thích ngồi trong một góc tối tối như thế, uống một ly cà phê đen tuyền được đựng trong một chiếc ly sứ toàn là màu trắng. Thậm chí em có thể ngồi bất động một thời gian dài để đắm mình vào những bản nhạc không lời quen thuộc nhưng chưa bao giờ hết hay khi em được thưởng thức chúng tại đây.

Cũng có khi em lại ngồi nhìn chằm chằm vào ly cà phê, thích thú bởi những vệt sáng vụt qua rất nhanh của đèn xe được phản chiếu trên bề mặt cái màu đen ấy. Một thứ ảo giác, mà lại không hẳn là ảo giác. Nó có tồn tại thật, chỉ có điều cái khoảnh khắc ấy diễn ra quá nhanh. Nó đến bất ngờ và gần như ngay lập tức biến mất, vụt qua từ lúc mà người ta còn chưa kịp nghĩ ra cách nào để giữ nó ở lại.
 Giay dan tuong

Vệt sáng đi qua rồi, ly cà phê vẫn đó, nguyên vị trí cũ, không nhúc nhích hay xê dịch, vẫn là cái tách sứ màu trắng đựng một thứ nước màu đen. Chỉ có điều, dường như cứ sau mỗi lần có vệt sáng đi qua thì em lại nhận ra màu cà phê khác đi một chút, đen ánh và sóng sánh hơn. Là bởi em quá ngốc để không nhìn ra màu đen ánh ấy ngay từ đầu, hay tại vì em cứ bị cái ảo giác của vệt sáng kia ám ảnh, để rồi thấy loại cà phê vốn mang màu đen bình thường mà mình vẫn hay uống bất chợt lại trở thành đen ánh, đặc sánh lại hơn?

Chưa bao giờ em lý giải được những điều kiểu như thế. Có thể là thế này, có thể là thế kia, hoặc cũng có thể vừa tại thế này mà lại vừa bởi thế kia. Nói chung thì cuộc đời vẫn thường có vài điều kỳ kỳ như thế. Liệu có bất thường không nhỉ, vì một con bé mới 26 tuổi đầu lại ngồi cả buổi tối với một tách cà phê, nhấm nháp từng chút, từng chút một vị đắng nghét của nó và suy ngẫm về cuộc đời.
 

Thì ngày xưa anh vẫn thường đùa em là “lập dị” đấy thôi. Chẳng tự dưng mà người ta lại gán cho mình một từ kiểu đại loại như thế. Chắc hẳn người ta phải nhìn thấy có ít nhất vài phần trăm tính cách giông giống thì mới đặc biệt dành “tặng” những từ ngữ ấy cho mình. Với em, chắc độ lập dị phải lên tới mức vài chục phần trăm rồi anh nhỉ. Nhưng có thể em đã “lập dị” hơn một chút kể từ ngày anh đi. Không sao cả, em thấy tự hài lòng với cuộc sống của mình và vẫn thấy nó tươi đẹp, thế là đủ.

Anh giống như một vệt sáng vụt ngang qua cuộc đời em, dĩ nhiên là để lại rất nhiều ảo ảnh. Cũng giống như màu đen của tách cà phê kia, em vốn đã là một cô gái mang cá tính mạnh và sống phớt đời, nhưng khi anh đến rồi lại đi, em có cảm giác dường như thái độ sống của mình còn quyết liệt và phớt đời hơn thế.

Nếu nói rằng em không buồn đau, tiếc nuối thì không phải, nhưng chẳng hiểu sao theo thời gian em dần mất đi những cảm giác ấy rất nhanh. Em đã từng một mình đi qua đoạn đường ngày trước mà chúng mình hay đi. Có lần bước chân thẫn thờ, có lần em đi như chạy, vừa đi vừa mong tìm kiếm một hình bóng quen thuộc nào đó trên đường, tâm trạng hoảng loạn mà trái tim thì quặn thắt; và cũng có đôi lần nước mắt em lại rơi dọc theo những bước chân. Thì bởi em vốn là người trân trọng kỷ niệm mà, vậy nên em mới từng khóc vì bị anh bỏ rơi.

Nhưng chính cá tính mạnh mẽ của mình đã giúp em vượt qua tất cả. Em bỏ công việc an nhàn và bắt đầu một việc với nhiều áp lực, hao tổn cả thời gian và công sức hơn. Em dồn hết tâm trí cho công việc. Những lúc muốn thư giãn thì em lại tìm đến quán cà phê này, để chìm trong bóng tối và hòa mình vào những bản nhạc không lời; hoặc em sẽ ngồi nhà mở nhạc rock, đeo tai nghe với âm lượng ở mức to nhất và lắc lư theo điệu nhạc. Hai không gian và loại âm nhạc tưởng như đối lập nhau hoàn toàn ấy lại chính là con người thật của em.
 

Em tìm thấy chính mình trong thứ nhạc chát chúa dữ dội ấy. Không hề ủy mị, sướt mướt mà ngược lại, nó đau đớn tột cùng nhưng ngay sau đó lại vùng lên một cách mạnh mẽ ngay từ chính nỗi đau.  Em vẫn là môt “tín đồ” của nhạc rock, nhưng kể từ lúc anh đi, em lại càng thích nghe nó hơn.
phutungoto

Hôm nay trời bất ngờ chuyển lạnh, những cơn gió đầu mùa dội về khiến ai cũng phải co ro. Có lẽ người ta đã quá quen với cảm giác mát mẻ dễ chịu của mùa thu nên khi trời chuyển lạnh thì chẳng mấy ai là thích thú. Em dạo quanh một vòng face book, thấy bạn bè đứa thì kêu buồn, đứa lại cảm thấy cô đơn. Kể cũng lạ, em mới đang là người thật sự cô đơn, thật sự thiếu một vòng tay ấm thì tại sao em lại không có cảm giác gì?

Thế là tối nay một mình em lại đi vào con đường ấy. Em muốn thử kiểm tra xem có thật là trái tim em đã trở nên chai sạn rồi không. Bao nhiêu là kỷ niệm ùa về, nhưng hình như em đã không còn cảm giác. Em vẫn bước từng bước một, chậm rãi lắm, nhưng đã không còn là những bước chân thẫn thờ của ngày xưa.

Em ngẩng đầu nhìn lên vòm cây xum xuê lá, bất giác khóe môi nở một nụ cười. Liệu em nên mừng vì đã không còn cảm thấy nhớ anh, hay em phải lo lắng vì đã mạnh mẽ quá đến mức khiến trái tim mình trở nên chai sạn, không còn cảm giác yêu với bất cứ một người nào?



Anh thấy hạnh phúc mỗi khi ở bên em

Tôi yêu em không bởi vì em là ai, mà chỉ là khi bên em tôi luôn là chính mình.

 May ao thun quang cao


Người ta cứ cười anh vì đã yêu và cưới một người con gái hơn mình đến 4 tuổi. Nhưng có sao đâu chứ, cuộc sống hạnh phúc của chúng mình những năm qua chính là câu trả lời thực tế nhất cho mọi lời xì xào bàn tán ấy. Thậm chí có nhiều thằng bạn còn ghen tỵ với anh vì biết “nhìn xa trông rộng” nên mới cưới được một người phụ nữ đảm đang như em.

Mặc kệ người ta nói gì, khen cũng được, chê cũng được mà ghen tỵ thì cũng chẳng sao. Đã từ rất lâu rồi anh chẳng còn để ý người khác nghĩ gì. Anh chỉ còn quan tâm đến việc em và con đang nghĩ gì, đang cảm thấy ra sao mà thôi. Bởi vì, đối với anh thì em và con là cả thế giới.

Anh vẫn còn nhớ mãi buổi tối hôm 8 – 3 năm đó. Sau khi đưa em đi chơi một vòng quanh thành phố, anh chạy xe tận ra ngoài đường quốc lộ, dừng xe lại trên đường rồi lấy hết can đảm để tỏ tình với em. Tim anh đập thình thịch trong lồng ngực vì lo lắng không biết em có nhận lời, còn em thì lại cười vang có vẻ rất khoái chí. Em cười anh vì đã chọn một không gian tỏ tình chẳng lãng mạn chút nào. Nhưng may mắn cho anh là cuối cùng em cũng bẽn lẽn gật đầu.
 
 Rang su cao cap

Sau này anh mới biết, có lẽ đêm đó em sẽ chẳng nhận lời yêu nếu như anh không tỏ tình ở một nơi ồn ào và bụi bặm như thế. Trước đó anh đã là một người đặc biệt trong trái tim em, nhưng chính quyết định ấy của anh đã khiến em nhận ra rằng anh không giống bất cứ một chàng trai nào ở trên đời này cả. Khi biết được điều này anh đã rất vui, vui và cảm thấy mình vô cùng may mắn.

Nhưng có một bí mật bây giờ anh mới tiết lộ. Thực ra hôm đó anh đã đưa em tới ven hồ, định dừng lại ở đó rồi chạy đi mua một bông hoa hồng để quay lại tỏ tình. Thế nhưng chưa kịp dừng xe thì tim anh đã đập rộn ràng vì hồi hộp, khuôn mặt lại đỏ lựng, nóng ran. Dường như lúc đó cơ thể anh có bao nhiêu máu đều dồn cả hết lên mặt thì phải. Anh thấy xấu hổ, thấy ngượng vì nghĩ rằng dưới ánh đèn thế nào em cũng nhìn thấy mặt anh đỏ nhừ lên cho mà xem. Và thế là anh cứ chạy xe vòng vèo, chẳng hiểu sao vô tình lại chạy ra tới tận đường quốc lộ. Nghĩ rằng ở đó đèn đường lờ mờ, tiếng xe chạy ầm ầm nên em sẽ chẳng nhìn rõ gương mặt anh thế nào, chẳng nghe được tiếng tim anh đập thình thịch buồn cười ra sao. Thế là anh dừng xe lại…
 Giay dan tuong

Em thấy không, hai chúng mình đúng là có duyên từ kiếp trước rồi, vậy nên trời xui đất khiến cho kiếp này chúng ta lại gặp nhau. Cảm ơn em rất nhiều, vợ của anh, bởi vì em đã dũng cảm vượt qua biết bao khó khăn và thử thách để đến với anh. Anh biết, khi quyết định làm vợ một người kém mình tới bốn tuổi đồng nghĩa với việc em sẽ phải chịu rất nhiều thiệt thòi. Thế nhưng em không sợ những lời bàn tán, săm soi của người đời, không sợ mình sẽ già trước chồng, không sợ cả những khác biệt về tâm lý, sinh lý trong tương lai. Em can đảm đặt tình yêu của chúng mình lên trên tất cả và trở thành vợ của anh.
 

Anh thật may mắn vì đã có được một người vợ giống như em. Em đảm đang, tháo vát và lo lắng chu toàn mọi công việc trong gia đình, từ đối nội, đối ngoại đến bạn bè, hàng xóm. Em chăm sóc cho cu Bi của chúng mình ngày càng khỏe mạnh, bụ bẫm. Hôm nào đi làm về cũng có cơm dẻo canh ngọt đợi sẵn anh ở trên bàn. Bạn bè anh mỗi lần đến nhà chơi lại phải trầm trồ thán phục vì hai vợ chồng đều đi làm cả ngày mà nhà cửa lúc nào cũng sạch sẽ, thơm tho.
phutungoto

Thấy em vất vả, tất bật với mọi việc như thế, anh thương lắm. Có nhiều khi anh rất muốn giúp đỡ em gánh vác bớt việc nhà, nhưng em lại cười, đẩy anh ra và bảo: “Thôi anh cứ để đó, em làm một loáng là xong. Nhiệm vụ của anh là lo những việc lớn trong nhà, còn những việc nhỏ nhặt thế này thì cứ để đó cho em”. Em đúng là một người phụ nữ đặc biệt, anh hạnh phúc lắm vì đã được làm chồng của em.

Người ta vẫn hay quá chú trọng vào những điều rườm rà bên ngoài mà nhiều khi lại quên mất đi giá trị cốt lõi. Ngày đó, anh đã bỏ mặc bao nhiêu cô gái trẻ đẹp mà bố mẹ giới thiệu để quyết tâm theo đuổi tình yêu lớn của đời của mình. Và bây giờ anh có thể tự hào trước bố mẹ, trước gia đình hai bên rằng: “Chúng con đã quyết định đúng”.

Anh chỉ biết lặng nhìn em ra đi

Tình yêu giống như không khí mà chúng ta không nhìn thấy nhưng chúng ta luôn biết nó rất cần thiết! Điều đó cũng giống hệt như anh, em sẽ không bao giờ nhìn thấy anh nhưng anh luôn luôn ở cạnh em và em sẽ biết anh mãi luôn yêu em.
 May ao thun quang cao


Quá ngọ, tôi hòa mình cùng với đoàn khách khứa đang lũ lượt kéo nhau ra về để tới bắt tay chào từ biệt vợ chồng em. Cái nắm tay cuối cùng ấy diễn ra rất nhanh, có lẽ chỉ khoảng vài tích tắc thôi nhưng vẫn mang lại cho tôi rất nhiều cảm giác. Tôi cố nặn ra nụ cười tự nhiên nhất có thể, ngẩng đầu nhìn em lần cuối rồi quay đi.

Hôm nay em thật lộng lẫy trong bộ váy cưới màu kem, chưa bao giờ tôi lại nhìn thấy em xinh đẹp đến thế. Tôi biết, em đang rất mãn nguyện với đám cưới này. Vẻ hạnh phúc được toát ra từ chính ánh mắt, nụ cười của người con gái tôi đã từng yêu tha thiết. Mà cũng không hẳn là “đã từng”, bởi tôi vẫn “đang” yêu em đấy thôi. Chỉ có điều, người mà em chọn để nắm tay trong ngày lễ vu quy của đời mình lại chẳng phải là tôi, vì thế sau ngày hôm nay tôi sẽ phải chôn chặt tình yêu ấy. Chôn để quên. Chôn để không còn đau.

Tôi và em đã từng là những người tình của nhau. Thực lòng thì tôi cũng lờ mờ nhận ra tính cách của em ngay từ khi hai đứa còn đang là sinh viên đại học. Nhưng bởi quá yêu em nên tôi vẫn cứ tin tưởng vào tình yêu mà em dành cho mình. Có ai ngờ, sau ngày ra trường chẳng bao lâu em rời bỏ tôi để đến với một tình yêu mới.
 Rang su cao cap
 

Tôi buồn, thực sự tôi đã rất buồn. Thế nhưng tôi chẳng làm bất cứ điều gì để níu kéo em lại cả. Tôi chấp nhận sự chia ly này giống như một lẽ tất nhiên, coi nó là quy luật không thể tránh khỏi trong cuộc đời. Vì thế, cho dù rất buồn nhưng tôi không cho phép mình nát tan. Bởi cuối cùng cũng chẳng ích gì, người chịu đau nhất cũng vẫn chỉ là tôi. Tôi hiểu rằng những điều sinh ra đã không phải dành cho mình thì sẽ mãi mãi chẳng bao giờ thuộc về mình đâu, cũng giống như em vậy. Em đã đến và ở bên tôi trong suốt những năm sinh viên nghèo khó khăn nhất, nhưng vì quan điểm sống của hai đứa khác nhau nên tất yếu phải chia tay.

Tôi không níu kéo, nhưng thực lòng tôi vẫn nuôi một vài tia hy vọng. Tôi vẫn mong đến một lúc nào đó em sẽ chán ghét cuộc sống hiện tại và vì thương nhớ tôi mà quay trở về. Biết là quá mong manh, nhưng thỉnh thoảng trong giấc mơ của tôi vẫn xuất hiện viễn cảnh ấy. Hơn nữa, tôi cũng là một chàng trai có ăn học tử tế, có suy nghĩ, nhận thức và tâm tư tình cảm bình thường, vậy thì làm sao tôi có thể ngay lập tức chối bỏ quá khứ gần bốn năm đẹp tươi của chúng ta được chứ.

 
 Giay dan tuong

Thế nhưng em đã hiện thực hóa quan điểm sống thực dụng của mình và chính thức đặt bút chấm hết cho những hy vọng nhỏ nhoi của tôi bằng một đám cưới như trong mộng. Hôm nay em đẹp một cách quý phái. Em mỉm cười đầy tự tin sánh bước đi bên chồng. Không tự tin sao được khi hầu hết khách khứa đều trầm trồ xuýt xoa. Họ khen khách sạn lớn, khen đám cưới lộng lẫy, khen đồ ăn ngon và những chai rượu ngoại đắt tiền... Họ bàn tán với nhau về cô dâu, chú rể, rằng: cô dâu vừa trẻ vừa xinh, còn chú rể hơi già nhưng được cái lại rất giàu… Tôi im lặng, cảm thấy hình như rượu hôm nay rất đắng.

Chẳng biết tôi đang cảm thấy xót xa vì điều gì nữa. Là cho em, cho tôi, hay đơn giản chỉ là một thứ cảm giác nhất thời? Mừng vì cuối cùng em đã tìm được cho mình một bến đỗ như ý. Em sẽ không bao giờ bất hạnh, bởi theo em thì trong cuộc sống vợ chồng thứ quan trọng đâu phải là tình yêu. Dù sao thì thực lòng tôi cũng cầu mong cho em được hạnh phúc.
phutungoto

Tôi đã cố gắng để đến dự đám cưới của em giống như những người bạn bình thường. Tôi ngồi ở một chiếc ghế không đặc biệt và mọi cử chỉ, thái độ của tôi cũng chẳng khác người ta. Mong rằng sau ngày hôm nay vị trí của em trong trái tim tôi cũng bình thường như thế.


Tình yêu chỉ cần những điều dung dị nhất

Nếu giọt nước là những nụ hôn, anh sẽ trao em biển cả/ Nếu lá là những ôm ấp vuốt ve, anh sẽ tặng em cả rừng cây/ Nếu đêm dài là tình yêu, anh muốn gửi em cả trời sao lấp lánh/ Nhưng trái tim anh không thể dành tặng em được vì nơi đó đã thuộc về em
 May ao thun quang cao


Con người kể cũng thật kỳ lạ. Tại sao đôi khi chúng ta cứ cố tình không nhận ra thứ gì là phù hợp nhất với bản thân mình, để rồi mãi đuổi theo những điều xa xôi, phù phiếm? Đến khi nhận ra tấm áo phù phiếm ấy không phải là thứ thích hợp để khoác lên người mình thì bộ cánh vừa vặn kia lại bị một người có con mắt tỉnh táo, tinh tường hơn chọn mất. Tình yêu cũng có lúc tương tự như thế.

Em không cố ý ví các anh là những chiếc áo, chỉ là em muốn đưa ra một hình ảnh cụ thể để tiện tưởng tượng mà thôi. Người ta cứ hay nói những điều rất cao siêu về tình yêu. Còn em, sau khi đã trải qua một tình yêu đổ vỡ, em lại có suy nghĩ rằng thà ngay từ ban đầu hãy yêu một người phù hợp để rồi có thể cùng nhau đi đến đám cưới, còn hơn là chọn người không phải dành cho mình để sau này mỗi người một ngả và kết quả cuối cùng là chỉ có trái tim bị đau khổ, tan nát mà thôi.
 Rang su cao cap

Giá mà ngày ấy em “tỉnh” hơn chút nữa, để chọn lựa người đàn ông chân thật là anh thì mọi chuyện đối với em sẽ viên mãn biết bao nhiêu anh nhỉ. Nhưng chẳng hiểu sao khi ấy em lại thích thú với cái thứ cảm giác lạ kia hơn. Một người đã từng là anh trai, đã quá thân thuộc đến mức cả hai gia đình đều quen biết nhau và một người thì em chỉ mới gặp, tiếp xúc được chưa tới một năm trời. Thật lạ kỳ là cả hai người lại ngỏ lời yêu em vào cùng một thời điểm. Có lẽ do bản tính tò mò, thích khám phá của một cô bé vẫn còn đang ngồi trên giảng đường đại học nên em đã chọn người kia.
 

Thế nhưng anh biết không, càng ngày em càng nhận thấy sự lựa chọn đó là sai lầm, bởi vì giữa hai bọn em có quá nhiều điều khác biệt, cả từ suy nghĩ, cách sống, quan điểm sống và cách nhìn nhận về cuộc đời… Và giống như một điều tất yếu, chúng em chia tay, mỗi người đi về một ngả.
 Giay dan tuong

Trong con mắt của bố mẹ em thì anh là một chàng trai tốt, hiền lành, chăm chỉ, lại rất biết điều. Thế nhưng có lẽ chính vì ngày ấy còn quá trẻ, em chưa thể nhìn ra được những xấu, tốt, thật, giả trong cuộc đời, thế nên đã vội vàng tin vào những lời mật ngọt của người ấy. Em không biết rằng những lời nói kia chỉ là chóp lưỡi, đầu môi... Còn anh, tuy không biết nói những điều hoa mỹ, không biết ăn mặc sành điệu, đúng mốt, nhưng chính anh mới là một chàng trai chân thật, hết lòng vì mọi người và không biết phô trương.

Lúc em nhận ra mình sai thì anh cũng đã tìm được một người con gái khác. Thỉnh thoảng hai anh em mình vẫn cùng nhau đi cà phê, cà pháo, nhưng cũng chẳng lần nào anh đưa cô bé ấy đi cùng. Anh luôn nhắc tới cô ấy một cách ngọt ngào bằng cái tên duy nhất: “người yêu anh”. Em nhận ra cứ mỗi lần nói về cô bé là đôi mắt anh hình như lại rất vui. Em nhìn thấy trong đáy mắt anh đang ánh lên những tia của hạnh phúc.Thực lòng thì em cảm thấy hơi ghen tỵ với cô ấy. Nhưng dù sao thì cũng mừng cho anh, bởi vì em tin rằng cô gái ấy ít nhất thì cũng hơn em ở mức độ chân thành.

 
phutungoto

Tối nay, sau buổi cà phê với anh về em lại có một cảm giác rất lạ. Hình như cái thứ tình cảm đối với anh nó chẳng đơn giản là “anh –em”. Anh chỉ lặng im và cười khi em hỏi rằng “tại sao chẳng bao giờ anh chịu đưa cô ấy đi cùng để giới thiệu với em?”. Em tự hỏi bản thân mình rằng không hiểu anh đang sợ em, hay sợ cô ấy sẽ buồn? Thôi, cho dù lý do là vì sao cũng được, vì bây giờ mọi sự cũng đã an bài. Em thực lòng chúc cho anh và cô bé có cái tên “người yêu anh” luôn luôn hạnh phúc.

24 tuổi, em đã học được một bài học rất lớn về cách chọn lựa điều phù hợp nhất với bản thân mình. Đôi khi người ta vẫn hay bỏ qua những thứ quá thân thuộc để liều lĩnh thay đổi, làm mới bản thân mình. Không hẳn tất cả những cái “mới” đều không tốt, thế nhưng hãy nhớ rằng sở dĩ những thứ “quen thuộc” ở bên ta được lâu như vậy là vì đó là những điều đã từng rất hợp với mình.