Sunday, May 18, 2014

CHUYỆN TÌNH BUỒN CỦA TÔI



Chuyện của tôi có thể cũng không khác gì chuyện của mọi người và cũng có thể chẳng giống ai, nó đơn giản chỉ là một mối tình buồn mà đến giờ này tôi cũng chưa biết mình đúng hay sai... Tôi biết tôi đã và đang yêu em rất nhiều, tôi nâng niu vun vén tình yêu ấy để ngày không xa một gia đình hạnh phúc có tôi và em cùng với tiếng nô đùa của trẻ nhỏ. Tôi đã từng mơ về một gia đình tràn ngập yêu thương, tôi sẽ là người chồng người bố mẫu mực. Nhưng đó chỉ là những ước mơ, những ước mơ không bao giờ thành hiện thực cho dù tôi có cố gắng đến mức nào đi nữa. tôi đã từng nghĩ: “Tôi yêu em và hiểu em hơn ai hết”. Nhưng giờ đây ngồi suy nghĩ lại tôi biết mình không hiểu gì về con người của em, có lẽ sự đợi chờ, hy vọng của tôi là viển vông. Tôi nhận ra điều đó, chỉ thấy đau lòng hơn, mối tình trong sáng mà tôi nâng niu, trân trọng đã mãi rời xa tôi. Tôi yêu em, ghét em, hận em, tất cả những cảm giác đó cứ giày xéo trong lòng. Giá như chúng tôi chia tay vì hết yêu thì có lẽ cả hai sẽ không phải đau khổ. Mối tình mong manh không vượt qua những khó khăn trong cuộc sống để giờ đây tôi cảm thấy chông chênh, hoang mang qua. Em đã rời xa tôi mãi mãi, để lại trong tôi những hoài nghi. “Tại sao mọi chuyện lại như thế này hả em? Anh biết em còn yêu anh nhiều lắm mà? Tại sao em không bảo vệ tình yêu của chúng mình? Mình cần có nhau trong cuộc sống này phải không em?”. Ngày nào cũng thế, trong đầu tôi lúc nào cũng có những câu hỏi mà tôi biết chắc cho dù tôi có đi tìm kiếm câu trả lời thì cả cuộc đời này tôi cũng không có câu trả lời. Tôi đã nếm trải cái cảm giác ..., nhớ thật nhiều mà không thể ôm em vào lòng, Có nhiều khi nhớ em da diết, chỉ muốn chạy thật nhanh đến bên em ôm em thật chặt cho thỏa lòng nhớ mong. Nhưng mãi mãi tôi không thể làm được điều đó, em đã mãi xa tôi rồi. tôi không thể quên em. Mỗi câu nói mà ai đó vô tình làm tôi nhớ em, mỗi con đường cũng làm tôi nhớ em. Và đến giờ tôi không thể quen người nào khác vì tim tôi chứa đầy bóng hình em.Em yêu thương! Sau những cố gắng tận cùng, để viết cho em trong ân hận, tiếc nuối, xót xa và nhớ thương vô hạn. Em không trả lời, sự im lặng của em đã ném anh vào bế tắc tới cùng cực. Anh rất hay ngồi nghĩ lại những kỉ niệm của chúng mình và cười một mình em ạ. Nhưng tất cả đã quá muộn rồi. Giờ anh không thể nào liên lạc được cho em, em luôn im lặng. Em đã đi khỏi cuộc đời anh, bỏ lại anh một mình với bao kỷ niệm... Thu của anh, anh xin lỗi! Xin lỗi khi chỉ vì chút cách xa, hoài nghi nho nhỏ mà anh đã nói những lời không tốt khiến em không thể tha thứ cho anh. Giờ thì em đã đi xa anh thật rồi, gần đây, anh vẫn biết rằng em vẫn nhớ tới anh, vẫn yêu anh nhưng em không chọn con đường đi về bên anh nữa. Em im lặng không trả lời mọi liên lạc của anh. Anh đáng bị như thế lắm phải không em? Một người đàn ông không bảo vệ nổi em, không vượt qua được cảm xúc của chính mình để phân biệt sai đúng thì thật sự không xứng đáng để được ở bên em rồi.

Thu của anh, cô gái đến từ núi rừng! Tâm hồn em trong trẻo như chính cái nơi em sinh ra vậy. Em luôn làm anh cười và yên tâm về em trong mọi hoàn cảnh. Thu của anh ạ. Hãy nhận từ anh lời xin lỗi chân thành, anh ngàn lần xin lỗi. Xin em hãy thứ tha cho sự nông cạn của anh. Những kỉ niệm vẫn còn vẹn nguyên trong anh, anh vẫn yêu em như những ngày đầu em ạ. Anh tự hào vì đã được yêu em và được em yêu lại. Và, nếu em không thể quay trở lại bên anh, thì em phải hạnh phúc em nhé. Nếu không anh sẽ sống trong đau khổ suốt cả cuộc đời.




JJJJJJJJJJJJJJJJJJJJJJJJJJJJJJJJJJJJJJJJ

No comments:

Post a Comment