Mưa cứ rơi trong lòng anh trống vắng….!
Một buổi chiều đông đầy nổi nhớ về em…..!
Đối với em anh không là tất cả………!
Vì cuộc đời này thiếu gì người yêu em…!
Nhưng chuyện đời ai biết trước ngày mai….!
Có những ngày em nghĩ mình rất ổn, dù xa anh, nhưng hóa ra chỉ là em đang cố giấu đi. Em giấu những giọt nước mắt khi nhớ anh, giấu những nức nở mỗi đêm về, bóng anh chẳng còn song hành cùng em trên những nẻo đường...
Có những ngày Hà Nội ủ rũ và dài lê thê với những cơn mưa dai dẳng, nỗi lòng buồn không biết chất chứa nơi đâu, chỉ thấy lòng không sao vơi đi nổi. Buồn bã cứ kéo dài mãi, mong sao có người nào đó đi cùng dưới mưa, lạnh nhưng không thấy buồn, muốn một ai ngồi cạnh mình trong quán cafe xa lạ, để thời gian không trôi qua lạnh lẽo. Mong ước nhiều, nhưng vẫn hoài hoang hoải đến trĩu lòng.
Có những ngày Hà Nội vàng vọt vài tia nắng cuối ngày, nước mắt tuôn rơi lặng lẽ, giọt nắng khẽ rơi rớt xuống mặt đất rồi tan biến, chỉ nỗi lòng vẫn thổn thức mãi không thôi. Cơn gió chiều nơi tầng thượng cứ hiu hắt thổi vào lòng em trống hoác, là những ngày xa anh.
Có những ngày em nghĩ mình rất ổn, dù xa anh, nhưng hóa ra chỉ là em đang cố giấu đi. Em giấu những giọt nước mắt khi nhớ anh, giấu những nức nở mỗi đêm về, bóng anh chẳng còn song hành cùng em trên những nẻo đường Hà Nội còn vương mùi hoa sữa, giấu cả những tiếng thở dài khi lướt qua dáng ai đó giống anh.
Giờ em thấy mệt nhoài và trống trải, ngoài kia, vẫn chẳng biết đâu là con đường dành cho mình. Chúng ta xa nhau nhiều quá rồi anh nhỉ? Những ngón tay em chỉ biết ôm hết ký ức về anh vào lòng, tự dặn mình, ừ rồi sẽ ổn. Có cái gì đó cứ nhói ở trong tim, bản nhạc cũ em nghe đi nghe lại trong bóng tối. Rút cục ta đã để mất nhau thật rồi, khi ngoài kia, Hà Nội đang đón những đợt gió đông đầu tiên.
Đôi lúc nghe gió bên ngoài thổi mạnh hơn, em tự hỏi mình liệu đi qua nông nổi những ngày tuổi trẻ, em có quên được anh?
Cứ ngỡ sẽ quên hết mọi kỉ niệm êm đềm, quên những ngày tháng hạnh phúc có anh ở bên cạnh. Ngỡ mọi thứ của ngày hôm qua đã nằm ngoan ngoãn trong ngăn tủ kí ức vậy mà nó vẫn bóp nghẹt tim em mỗi đêm về, vẫn siết chặt em mỗi ngày. Vì đâu mà trái tim lại lưu giữ hoài một hình bóng lâu đến vậy?
Có những ngày nỗi buồn đã vương đầy trong tâm trí, nhưng đã đến lúc, em tập làm quen những ngày không anh. Em thôi không chờ tin nhắn tới từ anh mỗi ngày, thôi không dõi theo dáng anh đi trên phố, cố ngăn mình không tới những nơi xưa cũ đã cùng anh đi qua. Ngày nào cũng là những ngày khó khăn và trống trải, nhưng, nếu không thể bước cùng nhau, em chỉ còn cách tự bước đi một mình.
Đã có những ngày ngón tay chẳng đếm hết những nỗi buồn về một người đã rời xa, giờ nhìn lại, cũng qua cả một mùa dài thổn thức. Thỉnh thoảng, trên chuyến hành trình dài, đeo tai nghe, bật nhạc, em lại tự hỏi, liệu có ai đứng chờ mình ở cuối bến bình yên? Hình ảnh anh lại hiện ra, thoáng chút nhung nhớ, nhưng rồi em bắt mình nhanh chóng quên đi, anh đã hạnh phúc với những gì anh chọn thì cũng đến lúc em chọn cho em một con đường khác đi.
Thầm cám ơn anh, đã cho em cảm nhận đủ cô đơn, đủ hoang hoải để rồi mới trân trọng hơn hạnh phúc đến với mình. Còn rất nhiều điều đang chờ em ở phía trước, nhưng những ngày xa anh sẽ vẫn là một phần ký ức đáng giá nơi em. Tạm biệt anh.