Monday, May 19, 2014

Nhớ một người lạ đã từng quen


Anh quen em thật tình cờ, còn yêu em thì tôi ngỡ như đã yêu em từ khi chưa biết em, bởi yêu bao nhiêu cũng chưa thấy đủ, người mới biết mà như đã tri kỷ; bao nhiêu chuyện để nói, bao nhiêu cảm xúc để bộc bạch… Tuy tôi thật thà đến vụng về một chút, già dặn hơn em một chút, nhưng tôi yêu em bằng cả trái tim… như vậy mới là tình yêu phải không em?


Nhưng mọi thứ đều có thể xảy ra, hình như tôi đòi hỏi ở em sự hoàn hảo thì phải. Chính điều này đã làm cho em ngột ngạt . . . tôi luôn nói em phải cố gắng, học hỏi điều nọ điều kia, cố gắng mãi vì tính ích kỷ của tôi. Chỉ từ những điều đơn giản như tôi gọi điện thoại, nhắn tin… mà không thấy em hồi âm thì ngay lập tức như có cái gì đó hừng hực trào dâng trong tôi, một sự bực tức, một sự ghen tuông. Khi đó tôi cứ nghĩ không biết em đang ở đâu, làm gì, với ai? Tôi đứng ngồi không yên, tôi dằn vặt dày vò bản thân tại sao không gần em hơn nữa để lúc nào tôi cũng được ở bên em . . . . Tình yêu tôi dành cho em lớn đến nhường nào có lẽ em cũng hiểu.
Em là một cô gái có cá tính và có những điều lạ kỳ lý thú mà tôi gặp. Em rất hay cười và ẩn chứa trong đó là những nỗi buồn thầm kín chất chứa, nhìn vào đôi mắt em cho tôi biết điều đó. Khoảng thời gian em đi, tôi nhớ em thật nhiều... Những kí ức về em cứ thế cứ trỗi dậy trong tôi, tôi nhớ như in ngày đầu tiên tôi gặp em, lần đầu tiên tôi bước chân lên đất Quang Bình Hà Giang quê hương em, một miền quê thơ mộng ẩn chứa bao đjều kỳ bí . . . Như ánh mắt của em vây. Tình yêu của chúng tôi thực sự bắt đầu từ đó. Hôm đó là ngày 28têt âm lịck, tôi ở lai một hôm vì đường về xa quá, hôm sau mới xin phép đi về. Rồi mồng 3tết tôi lại lên và đón em về quê tôi . . . ! Tôi nhớ có lần chúng tôi đi chơi thác thật là vui và ý nghĩa, nhưng cũng đầy nguy hiểm cho cả tôi và em khi chúng tôi bị quấn theo dòng nước mà đến bây giờ nghĩ lại vẫn còn thấy sợ. Sau ngày hôm đó chúng tôi mỗi người một nơi. . Mỗi khi nhớ em tôi thích được đứng bên hiên nhà và ngắm mưa rơi. Những lúc tôi buồn, mưa rơi như hòa quyện vào nỗi lòng tôi... như nó đang đồng cảm với ta nỗi buồn ấy, mưa cứ rơi nhẹ nhàng làm ta thấy mình nhẹ lòng hơn, và tôi lại nhớ và yêu em nhiều hơn. . . Cứ như thế, yêu thì yêu thật đấy, bởi em là cái gì đó đang được tôi nâng niu trân trọng, niềm tự hào của tôi, nỗi khát khao của tôi… tóm lại em là tình yêu của tôi. Nhưng mới đây thôi, vì hiểu lầm, vì tôi suy nghĩ mọi chuyện quá to tát và làm cho vấn đề đến mức “nghiêm trọng”… vô tình một lần nữa làm em “nản lòng” mặc dù em biết rằng tôi yêu em rất nhiều! Biết em cũng đang buồn khi quyết định xa tôi mãi mãi. Lòng tôi trùng xuống, đau khổ tột cùng, phải giải thích với em thế nào đây để em hiểu, quả thực không dễ dàng gì!


Xa em đã được vài tháng rồi, không thể tưởng tượng nổi tôi đã xa em được từng đó thời gian. Phải chăng sự thực là em đã đi xa rồi, em bỏ lại tôi mà đi chỉ vì giận hờn, vì sự khấp khểnh trong suy nghĩ? Từ khi em xuất hiện, được yêu em, được chăm sóc cho em, được cười cùng em, cho đến lúc này không có em nữa, tôi muốn tìm đến một thứ ảo giác, tôi muốn mình say say một chút, tỉnh tỉnh một chút... để quên quên, nhớ nhớ nhưng không được, bởi trong tôi, em làô-xy, không có ô-xy tôi không thở được, không có em tất cả đều như vô nghĩa… Em ở đâu, em có hiểu điều này? Em có hiểu anh?


***PS: Thao Nguyen Xanh với Chuyentinh buon





JJJJJJJJJJJJJJJJJJJJJJJJJJJJJJJJJJJJJJJJ

No comments:

Post a Comment