Monday, September 22, 2014

Anh biết không, phải xa anh, em sẽ buồn lắm đấy!

Nhớ ai đó? … Hãy gọi
 Muốn gặp ai đó?… Hãy mời
 Muốn được hiểu?… Hãy giải thích
 Có câu hỏi?… Hãy hỏi
 Không thích cái gì?… Hãy nói
 Thích cái gì?… Hãy khẳng định
 Muốn cái gì?… Hãy xin phép
 Yêu ai đó?… HÃY NÓI RA
 Không ai biết mọi thứ trong đầu bạn đang diễn ra như thế nào.
 Hãy “thể hiện” tốt hơn là “trông chờ”
Bạn đã luôn nói KHÔNG, tại sao không mạo hiểm để nhận lấy CÓ
 Chúng ta chỉ có một cuộc đời
 Cứ giữ nó đơn giản một cách ngốc nghếch

May dong phuc


“Anh này, em định đi cắt tóc”
“Cắt thế nào?”
“Rất ngắn và rất lởm chởm”
“Sẽ xấu lắm đấy!”
Tôi tảng lờ như không nghe thấy anh nói. “Sẽ chẳng vì thế mà anh hết yêu em”.
Anh là gã nhà thơ căm ghét con chữ nhất mà tôi từng gặp. Dường như mỗi lần mở miệng là một sự đày ải với anh, thay vào đó, anh miệt mài viết và làm. Thơ anh là bức hoạ với những gam màu loang lổ, nơi mỗi người tìm thấy một tông của riêng mình. Một ngày của anh bắt đầu lúc 6 giờ sáng và kết thúc vào nửa đêm: chụp ảnh, viết báo, vẽ tranh, làm từ thiện… Anh lao vào công việc như thể thiếu anh sẽ không còn ai lưu lại những khoảnh khắc, không ai đưa tin và không ai muốn làm việc tốt nữa. Anh không thích tôi cắt tóc ngắn nhưng vẫn không bỏ thói quen lùa tay vào tóc tôi hay đặt lên tóc những nụ hôn thật nhẹ. Như thể nếu không phải là anh, sẽ chẳng một ai đối xử với tôi theo cách ấy.
***
“Anh này, em sẽ đi học thêm tiếng Pháp”.

Rang su cao cap
“Anh có nghe em nói không thế, em sẽ đi học tiếng Pháp”!
“Ừ, anh nghe rồi!”
“Nghe rồi thì anh phải nói gì đi chứ?”
Anh lùa ngón tay vào mái tóc lởm chởm màu hung đỏ của tôi, mỉm cười nói “Sẽ mệt lắm đấy!”
Rồi cứ thế, ba buổi một tuần anh miết mải trên những con đường ngoằn ngoèo nối nhà anh với nhà tôi với lớp học tiếng Pháp. Anh là quần áo, anh hì hụi nấu bữa cơm chiều, anh rửa bát và giặt giũ… Anh có thể làm bất cứ điều gì để tôi có được bốn tiếng mỗi ngày mà ngủ. Tôi và những ước mơ ngông cuồng của tôi, anh chưa bao giờ hỏi vì sao, vì sao tôi phải vắt kiệt sức mình cho mấy đồng lương chạy bàn còm cõi, những tiết học trầy trật, những trang viết suốt đêm dài. Anh là ly nước mát sau một cơn say, là chiếc khăn tay khi tôi bất chợt cay sống mũi, là tất cả những gì tôi cần không đòi hỏi nhận lại, không mảy may cần lòng biết ơn. Tôi cứ thích ỉ vào anh mãi thế, để mãi sống như một đứa trẻ tham lam và khờ khạo.

phutungoto

“Anh này, rồi em sẽ thế nào nếu không có anh?”
“Em sẽ chỉ còn ba tiếng, mà có lẽ là hai tiếng mỗi ngày để ngủ, với thói quen sinh hoạt bừa bãi và tham công tiếc việc của mình”.
“Ôi này, anh vừa nói một câu rất dài nhé, dài nhất thế kỷ đấy” - Tôi cười ngặt nghẽo, khoái trá với tập hợp từ anh vừa tung ra mà tôi cho là nhiều lắm – “Thế còn anh thì sao, rồi anh sẽ thế nào nếu không có em?”
Anh đưa mắt nhìn ra khoảng không mênh mông, gió xô tóc che kín vầng trán thanh tú và đôi mắt nâu tôi rất hiếm khi đọc được trong đó niềm vui hay nỗi buồn: “Anh à, sẽ buồn lắm đấy!”
Tôi vòng tay ôm choàng lấy anh, bằng hết sức bình sinh ôm lấy anh thật chặt, sợ câu nói đùa độc địa có thể cướp anh khỏi tôi ngay bây giờ, ngay nơi này. Khi anh nói, có điều gì nhoi nhói nơi góc ngực trái của tôi.
***
Tôi đứng lặng nhìn bóng anh đơn độc giữa hàng dài những hành khách làm thủ tục check-in. Tôi chưa bao giờ nói với anh là anh nhìn từ đằng sau rất cao lớn, bờ vai rộng và dáng đi hiên ngang. Tôi chưa bao giờ nói với anh là anh cười rất đẹp, dù rất hiếm khi anh cười. Tôi chưa bao giờ nói với anh là giọng anh rất trầm ấm, và tôi bị kích động kỳ lạ mỗi khi anh buông tiếng “lắm đấy” ở cao độ lửng lơ. Tôi chưa bao giờ nói với anh những điều tận thẳm sâu tôi nung nấu. Anh biết không, em nằng nặc đòi cắt tóc ngắn vì tất cả những người con gái trước đó của anh tóc đều đen và dài. Anh biết không, em học tiếng Pháp vì em vô tình thấy mấy dòng nguệch ngoạc bằng tiếng Pháp anh ghi trong một mẩu giấy giấu dưới ngăn kéo bàn. Anh biết không, em đã khóc mãi thôi khi nghĩ đến những lời anh nói “Anh sẽ buồn lắm đấy!”
sua may nuoc nong
Bây giờ thì em đã dịch được hết những dòng nguệch ngoạc của anh: “Bé ngoan, đừng buồn nhé nếu phải xa anh”. Làm sao em không buồn được chứ khi chẳng còn ai lẳng lặng nhìn em mỉm cười, chẳng còn ai là quần áo, nấu cơm, rửa bát và giặt giũ, chẳng còn ai lùa tay vào mái tóc ngắn ngủn rối bời của em và đặt lên những nụ hôn thật nhẹ.
Anh biết không, phải xa anh, em sẽ buồn lắm đấy!


Fr : lovedegiocuondi.blogspot.com

No comments:

Post a Comment