Tuesday, September 9, 2014

Cảm ơn anh đã cho em biết thế nào là tình yêu

Đừng bao giờ từ chối mình ngay cả khi thế gian này không còn ai đó để yêu thương .



Phượng nở rồi bằng lăng cũng rộ
Đỏ tím cả trời cho nỗi nhớ bâng khuâng
Em ngây dại đặt tình yêu vào gió
Gió đánh tình tan đỏ tím bay mù bầu trời

Những câu thơ trong một blog cứ lảng vảng mãi trong cái đầu tràn ngập những yêu thương của em.

Ngày…tháng… năm…

Ngày anh xa…

Đêm…em thả mình nhẹ trôi với đêm, nó cứ trôi mãi đi về một hướng. Ở đâu kia xa quá, mờ quá em chẳng thể thấy, em chỉ thấy con thuyền này chật cứng quá những yêu, ghét, nhớ nhung,…nó sẽ vỡ oà ra mất thôi. Trong em là những cảm xúc hỗn độn.

Cái gì khiến em phải đong đầy, cái gì làm em thêm chán ghét, em lụt lội giữa bầy cảm xúc. Em muốn hoá mình nhẽ bẫng để biết em muốn và phải làm điều đúng đắn nào cho chính em. Thế đấy, cứ lụt lội chơi vơi thế thôi.

Ngày anh xa…

Tâm hồn em là những mảng màu tối, em đau ở chỗ mà em cũng chẳng ngờ tới. Xuân cũng chẳg tươi, hè ngày thêm nắng, thu mỏng manh hoá lá rụng đầy, còn đông thì ngày càng cùng kiệt hơn.Nhớ làm chi,yêu làm chi,em hao mòn là thế sao e chẳng đổi lòng.


Ngày anh xa…

Cớ sao anh xuống bến chuyển sang chuyến xe khác, còn em thì vẫn ở lại, chuyến xe của em cũng mang tên hạnh phúc, nhưng nó không có hành khách mang tên anh nữa rồi. Còn lại đây chỉ riêng mình em những kỉ niệm và những dòng nhật kí buồn. Em cứ khóc, bỗng nhiên em lại thành kẻ có gương mặt lạnh lùng.

Người ta bảo im lặng sẽ giết đi tình yêu, nhưng mà em im lặng để gìn giữ hạnh phúc, em làm đủ mọi cách rồi mà sao vẫn chẳng có được anh. Chắc là do con tim anh chẳng thể rung động với những thứ nhỏ nhoi, dù cho nó chân thật đến đâu đi nữa.

Ngày anh xa…

Lặng bước trên những con đường. Em chỉ có thể dối lòng với anh, với mọi thứ, mà chẳng thể dối lòng với chính em. Em bắt đầu an ủi em trước những thứ trái ngang đang diễn ra trước mắt. Nhưng vô ích thôi.

Ngày anh xa…

Mùa đi tới chưa kịp vương lại trong lòng người những mảnh ghép mà đã vụt qua, hòa lẫn vào cái trắng toát của đất trời mùa đông.

Mùa dịu dàng em về tinh khôi trong một chiều gió thổi, lá buông nhẹ, giữ lại cho em một khoảng trời sâu lắng.

Mùa chưa kịp nhớ, đã quên, mùa chưa vẹn nguyên, đã bị tan tác thành hai nửa..      

Mùa chưa cũ, đã vội đi. Tình người chưa thấm, đã bị bỏ tuột lại giữa hành trình ngang dọc.

Ngơ ngác…

Lạnh căm…

Rét buốt…

Blog Radio thứ bao nhiêu đang vang bên tai, em cũng không nhớ nổi nữa. Em đang quen dần với việc nghe Blog Radio và nhớ. Nhưng em chỉ còn cảm nhận được và quệt ngang cái thứ đang làm mắt em nóng bừng lên.

Ngày anh xa…

Anh à, em chưa bao giờ hối hận và đã yêu anh nhiều như thế. Cảm ơn anh đã cho em biết thế nào là tình yêu. Anh không phải là người đi cùng em đến hết con đường, nhưng đã cho em biết phải đi trên đó như thế nào nếu thiếu anh, một mùa yêu luôn làm em thêm vững bước. Chữ duyên phận không dành cho em và anh. Em tin là anh nói đúng, sẽ có một người nào đó làm em hạnh phúc.


Fr : lovedegiocuondi.blogspot.com

No comments:

Post a Comment