Sunday, September 21, 2014

Em chợt giật mình như vừa tỉnh dậy sau một giấc mơ...

Frendship often ends in love, but love in frendship-never.
Tình bạn có thể đi đến tình yêu, và không có điều ngược lại.

Quan ao cong nhan


Hà Nội của em giờ vẫn đang ngập chìm trong giá rét, Sài thành mùa này chắc là ấm lắm phải không anh? Hà Nội và những con đường vắng tanh, nhưng đầy kiêu hãnh. Vì Sài Gòn chẳng có nổi một mùa đông lạnh đến ngọt lành… Sài Gòn chẳng có mùa đông nên chẳng thể cảm nhận màn sương giăng xuống giữa mặt hồ phẳng lặng, chẳng thế lắng lòng mình mà nghe gió rì rào bên tai, chẳng thế ngắm nhìn những bàn tay ủ ấm cho nhau, chẳng thể cảm nhận rét mướt đang luồn qua từng kẽ tóc, những cụ già khẽ kéo cổ áo lên rồi vội trùm kín khăn để đi qua một mùa đông gầy và lạnh...
Hà Nội mùa này, đã qua rồi những giấc mơ chưa vẹn lành… Khi nỗi nhớ trong em bỗng thành mong manh dễ vỡ… Thói quen khi bước qua một chuyện tình dang dở là người ta thường trách móc về những lỗi lầm xưa cũ. Còn em, em chỉ thấy mình đã nhận “đủ”, đã nhận được rất nhiều từ những hạnh phúc cũ màu ấy, dù nó có nhạt phai theo tháng năm đến thế nào…
 Sửa máy lạnh
Hà Nội mùa này, nhiều khi ngồi một mình, em thường nhặt những mảnh ký ức đã vỡ, ghép lại thành hình khối, nhưng em chợt thấy bất lực vì những vết xước của những lần lắp ghép, mặc dù, mỗi mảnh vỡ ấy đều rất lung linh, nhưng đầy vụn vãi… Trong con người hẹp hòi của em, đôi lúc, em trách móc anh vì những nỗi đau anh gây ra cho chúng mình, những nỗi đau mà mỗi khi hình hài nó hiện nguyên trong em những hôm trời tê tái, những ban mai tỉnh giấc em chẳng có lấy một lời chúc ngọt ngào, là em thấy mọi cố gắng trở thành con người mạnh mẽ trong em trở nên đầy yếu đuối.
Hà Nội mùa này, đã đến lúc em nên từ bỏ những nhói đau sát muối, từ bỏ nỗi cô đơn hờn tủi. Đã đến lúc em không nên mủi lòng vì những lời ong mật đã qua… Em nên trở về là em, trong một chiều êm ả, tự ôm lòng mình mà vuốt ve, mà an ủi, mà quên đi tất cả, tất cả những mệt nhoài…
Hà Nội mùa này, đã đến lúc em đừng nên chìm trong những u hoài xa vắng, gắng gượng kìm nén những giọt nước mắt đang chực trào nức nở, đừng nên trói buồn thương sâu tận thăm thẳm cõi lòng tan vỡ, đừng nên ghép lại những mảnh tình trên chiếc thuyền còn mình em chèo lái, dở dang...
Hà Nội mùa này, đã đến lúc em nên thoát khỏi những hoang mang, bỏ lại những giấc mơ chìm trong quên lãng, những giấc mơ có hình ảnh người con trai em đã từng yêu nhất, đã đi rất nhẹ nhàng, anh đã đi trong một chiều mơ màng sương khói, em biết rồi, anh sẽ chẳng trở về như em từng ước ao…
Hà Nội mùa này, đã đến lúc em nên vượt qua những lao đao, thôi một mình đi ngược chiều của gió, ngắm nhìn những đôi tình nhân tay trong tay mà lòng rưng rức, em đã chẳng thế khóc nữa rồi, chẳng thể tự dắt con tìm mình quay về quá khứ, em cũng đã từng hạnh phúc như thế, trong vòng tay anh như thế, còn bây giờ, em biết mình chẳng thể, có nhau…
Hà Nội mùa này, đã đến lúc em bỏ lại phía sau, bỏ lại một tình yêu đã rớt rơi trên một quãng đường ngắn ngủi, vì em đã là em giữa cuộc đời trần trụi, đã nhặt lại hồn nhiên em đánh rơi tự thuở nào…
Sài Gòn mùa này, anh đang mải mê với những cuộc tình chóng vánh, những cuộc tình anh đã vò nát, rách bươm… Anh đã vội quên đi những lời yêu thương ngay trong chốc lát, em chợt thấy rất rất đau lòng.
Phu tung o to
Sài Gòn mùa này, anh nắm tay ai đi trên con đường xanh mướt, em chẳng còn ghen tỵ vì những lần mắt ướt môi cay, em đã chẳng còn say trong những đêm trời trở gió, em đã chẳng cần một bàn tay dùng để ủ ấm nhiều người…

Sài Gòn mùa này, anh sẽ chẳng thể cảm nhận được cái lạnh run run, cái lạnh rất riêng của mùa đông xứ Bắc, cho dù đôi lúc em đã từng ước, mùa đông Hà Nội đừng lạnh đến thế này…
 Giay dan tuong

Sài Gòn giờ này, anh đang loay hoay với những niềm vui mới, nhưng em đã kịp hong khô những giọt nước mắt mặn mà, em đã tự biết sưởi ấm cho một trái tim bị chà sát, em đã kịp quên đi nhung nhớ tưởng chừng như không ngơi nghỉ, vì anh đã chẳng thật thà mà đến bên em…
Em đã đi qua những ích kỷ tầm thường, những buồn vương lai láng, những mảng tình màu xám, mà yêu một cách rất thực thà, và rồi, em lại đi qua những điều ấy, để em trở về với thực tại, với em, với Hà Nội của em, quên anh, quên Sài thành của anh…
Hà Nội mùa đông đẹp lắm, như một ai đó đã từng nói “Mùa đông Hà Nội, đến một cột đèn cũng thành kỷ niệm đời người, một tiếng rao khuya cũng rền vang tâm tưởng... thoáng qua một nỗi nhớ hanh màu vàng nắng mật ong, thoáng qua một mặt người soi nhẹ lướt lời tình có từ thuở ông Adam và bà Eva trong vườn địa đàng hồi hộp...”.
Lắng lòng mình trong cái rét căm căm của mùa đông Hà Nội, em chợt giật mình như vừa tỉnh dậy sau một giấc mơ...



 fr: lovedegiocuondi

No comments:

Post a Comment