Thursday, September 11, 2014

Em hát cho người chớ hát cho em

Chỉ những yêu thương thực sự mới làm người ta . . mong nhớ
Chỉ những hạnh phúc thực sự mới khiến người ta cố gắng . . giữ gìn !..
 Quan ao cong nhan


Sài Gòn rộng quá em à, vừa kịp xoay chân đã thành người lạ. Sài Gòn chẳng kịp hát khúc ca tháng 7 sấu đầy trời, ngắm mưa rơi, ngồi cà phê và nghe Trịnh. Người ta ở đấy nghĩ về một mối tình. Đời người thì có mấy đâu, 60 đã gọi là già rồi em ạ. Cơ mà định mệnh cứ trêu cợt những người thương nhau, cứ phải mải miết bàn chân mà đã chạm được vào thì phút chốc cũng xa vời vợi.
Dong phuc cong nhan

Rồi thì những ngày tháng 7 này, người ta ngồi ngẫm nghĩ về những mối tình đã qua đi, trong đó có anh. Cái dấm dẳng của tiếng mưa dễ mà làm người ta hoài niệm về kí ức xa xưa nào đó. Ngày đó anh đưa em đi học, mua giấy dó vẽ tranh, em nói mắt anh sao mà buồn vẽ hoài không giống được. Em còn nhớ không con đường Hà thành mình đi suốt bốn mùa nắng mưa? Em say sưa kể chuyện, trẻ nít, hồn nhiên. Nụ cười ở đời thì không thể mua, vả lại còn rất ngắn nhưng lặng thinh của nỗi đau đếm bằng năm, bằng cả cuộc đời vẫn chưa thôi bình lặng.
 Quan ao bao ho lao dong

Chúng mình đã chẳng thể trách nhau. Mà ai đã gọi đó là đổ vỡ. Chưa buông thì sợ, mà đã buông nhau được thì buồn. Em biết anh thương em, mà em cũng chưa bao giờ cạn vơi tình yêu dành cho anh được. Cứ nhìn em bước đi như thế trong một chiều mưa trắng trời, lòng anh rơi mà chẳng thể bật một lời giữ em ở lại. Người ta đi qua một mối tình, ngồi nhìn lại một mối tình nói là mình đã vui, đó cũng là cách anh luôn nói với mọi người về em. Người ta hỏi anh nghĩ gì về sâu nặng của một mối tình, hỏi anh sao lại để em đi. Người ta nhắc anh về em, hỏi em là người như thế nào, những ngày tháng đó hạnh phúc ra sao. Anh kể về em, về kỉ niệm. Người ta tiếc cho anh, còn anh chẳng giấu được nỗi buồn sau đáy mắt. Người con gái thật lòng yêu anh đã xa anh, người con gái kể từ lúc yêu anh chưa bao giờ để anh bận tâm về những điều nhỏ nhặt. Không ghen vặt, không vô cớ, sợ anh buồn em giấu luôn chuyện nhận học bổng một trường bên Úc. Có gì em chưa làm cho anh đâu.

Anh thật sự rất nhớ cái dáng em hiền đứng ở sân sau giặt áo, là cho anh cái quần âu, tìm bằng được cái chỉ khâu vá cho anh đường chỉ vừa mới sứt. Mà nếu chỉ có vậy thì anh chẳng buồn lâu, đằng này em thương anh như tình yêu của cái cây nhiều tuổi. Vững chãi. An yên. Thế mới biết không dễ dàng tìm được người hiểu mình mà sẻ chia, tận tâm ngồi sắc nhỏ cà rốt đỏ nấu cháo hôm anh đau răng, không quên dặ anh nhớ ngủ ngoan, uống thuốc. Em mang lược ra chải đầu hỏi anh : "Ngốc ơi ngốc có thương em không ? Mà nếu ngốc thương em thì đừng làm em buồn nhé". Anh không muốn thương em đâu, anh thương em thì anh ôm cả bầu trời cũng được.
 Giay bao ho lao dong

Nói thế nào cũng là thương thôi em à. Bởi chữ thương anh còn mong manh, kể mà anh lo cho em được nhiều hơn. Chưa lo cho em được nhiều hơn nên anh cứ đê chữ thương ngập ngừng trên khóe miệng mà nhìn em dỗi : “Ngốc có thương em.” Với anh, em vừa là em gái, vừa là người thương, vừa là sự hàm ơn cả đời không trả hết. Nhưng em bảo những người thương nhau không nói với nhau về nợ, ngốc cứ thương em thôi. Mà sao anh ghét ghê cái điệu cười mỉm chi, chẳng hé dù cái răng bé tí. Hát bài gì thương thương nhớ nhớ :

"Em thương
những bất an cuộc đời trên đôi vai gầy guộc
tình không buộc
sải rộng cánh bay đi
Ao thun cong nhan

Anh ơi
nhớ làm chi
hờn trách chi
ân tình cũ
mùa sương phủ
phố bạc màu đóng rêu..."

Ngày đó còn nhau anh nghe sao mà buồn. Anh nói em đừng hát nữa anh thương. Em hếch cãi mũi xinh còn cố bướng: "Em hát cho người chớ hát cho em ".

Ngày mình xa nhau không còn nghe tiếng em. Chữ thương nghẹn. Câu hát thương thương nhớ nhớ chẳng ai buồn hát nữa. Mà mùa mưa thì nỗi buồn thi nhau giãy giụa. Anh đau. Xưa em hát cho người, giờ em hát cho anh?

Chiều nay anh vô tình nghe lại giai điệu cũ, biết mình chưa hết buồn và chưa hết thương em…

 Bao ho lao dong lien quan

Fr : lovedegiocuondi.blogspot.com

No comments:

Post a Comment