Monday, September 8, 2014

Gửi em, người con gái tôi chưa kịp gọi tên!

Vun đắp một tình yêu không còn là một trải nghiệm bị động và bản năng. Mỗi người trong chúng ta phải cố gắng vì nó ngày qua ngày. Điều này đòi hỏi thời gian, nỗ lực, quyết tâm và sự chân thành. Yêu không phải là một cảm giác nhất thời mà nó là một quyết định mang tính lâu dài.

 bom muc may in gia re


Thu về trên phố chiều mưa

Bước chân chậm nhịp tiễn đưa một người

Lang thang riêng một góc trời

Ta về nơi ấy cõi lòng chơi vơi.
Quan ao bao ho lao dong

Chiều nay lang thang một mình trên phố, phố đã bắt đầu vào thu. Những cơn gió đầu mùa lướt qua trên da thịt khiến tôi rùng mình, kéo chiếc khoác lên cao một chút, tôi  tiếp tục bước đi trong mưa. Có lẽ đây là cơn mưa cuối cùng của mùa hạ, thời tiết chuyển mình, cái se lạnh của mùa thu đang đến, len lỏi vào từng ngõ ngách của con phố nhộn nhịp này.
 Sửa máy lạnh

Ngày trước tôi yêu mùa thu lắm, yêu cái cảm giác đi dưới mưa vào những ngày se lạnh. Yêu những hàng cây lá chuyển vàng và rơi xuống lòng đường. Ngày đó cũng như bây giờ, tôi thường đi bộ một mình, từ con đường này tới con đường khác, không có đích đến, không biết giờ về. Bây giờ cũng vậy, cũng đi một mình trong cơn mưa nhưng tôi biết mình đang đi tới đâu…
 bảo trì máy lạnh

Gửi em, người con gái tôi chưa kịp gọi tên!

Hôm nay, tôi đã đứng trước cửa nhà em, rất lâu, rất lâu với một tâm trạng mông lung khó tả. Dường như tôi cũng chẳng biết mình đang nghĩ gì đang muốn gì. Chúng ta cũng chỉ mới quen nhau thôi, đến nỗi tôi chưa kịp gọi tên em lần nào.
 sua may lanh
Nhưng không hiểu sao, lòng tôi lại nặng trĩu về hình ảnh và con người em đến vậy. Một cô gái cực kỳ dễ thương, khuôn mặt trong sáng. Từ dáng đi, cách nói của em toát lên vẻ đẹp của một người con gái ngoan hiền. Tôi đã đứng trước cửa nhà em, tìm kiếm hình ảnh em ngày nào nhưng không thấy đâu. Chỉ có những ký ức của những ngày qua tràn về.

Lần đầu tiên, tôi biết em là khi thấy em đứng chăm vườn lan trong nhà, một điều gì đó ở em khiến tôi không thể rời ánh mắt mình, cử chỉ của em nhẹ nhàng và chân thành đến khó tả. Từ sau hôm đó, tôi vẫn thường đi qua nơi ấy và đưa mắt tìm kiếm hình bóng em. Mỗi buổi chiều đi làm về, tôi thường thấy em chăm sóc vườn Lan trước cửa nhà. Em cắt tỉa từng nhánh, tưới nước nhẹ nhàng và chăm sóc chúng rất cẩn thận. Có lẽ bởi vậy mà vườn lan nhà em rất đẹp, những nhánh lan sum suê xanh mướt, những cánh hoa đủ màu khoe sắc nào tím, nào hồng. Có lẽ một vài lần tôi đã nhầm tưởng em cũng là một nhánh lan, nhánh lan tràn đầy sức sống mãnh liệt trong vườn lan muôn màu ấy.
Phu tung o to

Tôi cứ đứng nhìn em như thế, một lần, hai lần, rồi một tuần, hai tuần... Tôi cũng không nhớ nổi bao lâu. Rồi chợt một ngày đang mải miết nhìn em, tôi thấy em ngoảnh lại nhìn tôi và mỉm cười. Nụ cười ấy khiến tôi như tê dại, tôi ngây ngô chẳng biết phản ứng như thế nào. Thẹn thùng tôi phóng xe chạy thẳng về nhà mà trong tim cứ đập thình thịch, vừa mừng vui vừa cảm thấy mình thật đáng xấu hổ. Bao năm trong cuộc đời, giờ bỗng chốc trở thành như đứa trẻ, chẳng biết phản ứng như thế nào trước nụ cười ấy. Tôi vò đầu, hối hận trước hành động ngốc nghếch của mình. Giá như lúc đó, tôi cũng cười chào lại em, hay có thể nói một câu nào đó đại loại như là khen vườn lan đẹp để biện minh cho hành động đứng nhìn ngẩn ngơ của mình và thế là tôi có thể làm quen với em. Nhưng sự thật thì…
Bao ho lao dong

Vài hôm sau đó, tôi không dám đi qua nơi ấy, hoặc có đi qua thì chỉ dám liếc nhìn chứ không dám đứng lại. Tôi cũng bắt đầu làm quen với việc yêu lan, tôi mua một vài khóm lan và cũng tự chăm sóc những nhành lan ấy. Mỗi lần nhìn những khóm lan tôi thường nhớ về em, nhớ cái cách em cắt tỉa, tưới nước cho Lan, rồi tôi cũng nhẹ nhàng chăm lan như vậy. Thỉnh thoảng tôi ghé các vườn bán lan để học hỏi cách chăm sóc, để tìm những loài lan mới và đẹp. Và bỗng một ngày, một lần nữa tình cờ tôi gặp em trong một cửa hàng bán lan. Em lại nhìn tôi và nở nụ cười. Tôi lúng túng và dường như chẳng muốn đánh mất cơ hội lớn lao này nữa. Tôi ngượng ngùng cười và bâng khuâng mấy câu hỏi vu vơ với em.
Giay dan tuong

Tôi hỏi em về kinh nghiệm chăm sóc lan, em chỉ cho tôi cặn kẽ, loài nào cần nhiều nước, loài nào phải tránh nắng, lúc nào thì cần bón phân, lúc nào cần tỉa cành… Tôi vờ như tỉ mỉ ghi nhớ tất cả nhưng thật sự tôi chẳng nhớ gì ngoài khuôn mặt và nụ cười hiền từ của em. Sau lần đó, thỉnh thoảng tôi vẫn kiếm chuyện dừng lại bên nhà em để hỏi em về lan. Những câu chuyện ngắn ngủi của tôi chưa bao giờ ngoài chủ đề về Lan. Đến cả việc hỏi tên em, tôi cũng ngần ngại không dám.

Một hôm lấy hết can đảm, tôi quyết tâm dừng lại để hỏi tên em và số điện thoại với lý do để hỏi về lan khi cần. Em bảo: “Cứ gọi em là Lan, Ngọc Lan”. Và dặn khi nào tôi cần gì thì tới hỏi chứ không cho số điện thoại. Vài hôm sau đó, gia đình em có tiệc cưới, có lẽ chị hoặc em của em hoặc là ai đó trong gia đình em sắp về nhà chồng. Tôi hy vọng không phải là em và cũng không nghĩ người đó lại là em. Trưa hôm sau về qua ngõ ấy, hình ảnh một chú rể cầm tay một cô dâu trong tà áo cưới tinh khiết thướt tha từ trong nhà em ra bước ra. Tôi chạy xe chầm chậm tiễn lại gần, cẩn thận để xem cô dâu chú rể là ai. Hình ảnh đập vào mắt khiến mắt tôi cay nhòe, tim nhoi nhói. Cô dâu là em! Trong tà váy trắng, em rạng ngời hạnh phúc. Nụ cười hiền dịu ấy, dáng đi nhẹ nhàng ấy. Em bước lên xe hoa, xe chuyển bánh, đoàn xe màu trắng đưa em xa dần.
Rang su tham my

Tôi nghẹn đắng lại, bao tiếc nuối, bao ân hận. Vậy mà không ít lần tôi hoang tưởng mong ước rằng em là cô dâu của mình. Tôi cười cho sự ngốc nghếch ấy. Tôi không có được may mắn nắm tay em, không có được cảm giác bước nhẹ đi bên em dù chỉ một lần. Tôi cười nghiệt ngã, ngay cả việc gọi tên em thôi tôi vẫn chưa kịp, dù rất muốn một lần được gọi tên em  “Ngọc Lan ơi!”.

Chiều nay, đứng dưới mưa, hình ảnh em ngày hôm ấy trong tôi rất thật, rất gần. Tôi đã đứng rất lâu, suy nghĩ rất nhiều và rồi tôi quyết định, từ sau hôm nay, tôi sẽ không tìm hình bóng em như thế này nữa. Tôi sẽ bước tiếp con đường của mình, con đường tìm kiếm hạnh phúc – một hạnh phúc không có em.
 Ban giay bao ho

Hãy sống hạnh phúc em nhé! Ngọc Lan – người tôi chưa kịp gọi tên lần nào…

Fr : lovedegiocuondi.blogspot.com

No comments:

Post a Comment