Saturday, September 20, 2014

Liệu có bao giờ chúng ta hiểu hết trẻ con?

"Vốn duyên mỏng, chẳng trách tình không sâu
Đôi khi cũng nên dừng lại làm người khách qua đường, nhìn về cuộc đời đang trôi nhanh. Cuộc sống sẽ tốt đẹp, nhiều giá trị hơn khi không vội vã. 
Hãy luôn luôn nhớ kỹ: Tạo hoá luôn ung dung, nhưng mọi thứ đều được hoàn thành!"

phu tung o to

Câu chuyện thứ 1:

Vợ của anh vì một lý do ngoài ý muốn đã qua đời cách đây 4 năm. Anh vì trách nhiệm chăm lo cho cha mẹ và con trai nên luôn cảm thấy chán nản và mệt mỏi…

Một buổi tối khi anh trở về nhà, vì quá mệt mỏi nên anh chỉ chào hỏi đứa con ngắn gọn và không muốn ăn cơm, cởi xong bộ comple liền lên giường nằm. Đúng lúc đó, ầm một tiếng, bát mì tôm làm bẩn hết chăn và ga trải giường, hóa ra trong chăn có một bát mì tôm. “Cái thằng danh con này”, anh ta liền vớ một chiếc móc quần áo chạy ra ngoài đánh cho đứa con trai đang ngồi chơi một trận.

Đứa con trai vừa khóc vừa nói:

- Cơm sáng đã ăn hết rồi, đến tối con chưa thấy bố về thấy đói bụng nên đi tìm đồ ăn, con tìm thấy mì tôm trong tủ bếp, muốn nấu mì tôm ăn nhưng bố dặn không được tùy tiện dùng bếp gas nên con lấy nước nóng từ trong vòi tắm pha mì tôm, con pha một bát ăn, còn một bát để phần bố. Sợ mì tôm bị nguội nên con mang vào giường ủ trong chăn đợi bố về ăn cho nóng. Con mải chơi đồ chơi mới mượn được của bạn nên khi bố về đã quên không nói với bố.

Anh không muốn đứa con thấy mình khóc nên vội vã vào nhà vệ sinh, mở vòi nước và khóc. Khi đã ổn định tinh thần, anh mở cửa phòng con trai và nhìn thấy đứa con trai trong bộ quần áo ngủ, nước mắt giàn giụa và tay đang cầm bức hình của mẹ nó.

Từ đó trở đi, anh chăm sóc con trai tận tâm hơn, chu đáo hơn, khi con trai mới vào học cấp I, anh đánh con một trận nữa. Hôm đó, thầy giáo gọi điện về nhà báo con anh không đi học, anh lập tức xin nghỉ về nhà, chạy đi tìm con khắp nơi, sau vài tiếng đồng hồ đi tìm anh đến một cửa hàng bán văn phòng phẩm nhìn thấy đứa con đang đứng trước một đồ chơi điện tử, thế là anh tức giận đánh con, đứa con không một lời giải thích, chỉ nói “Con xin lỗi”.
 Giay dan tuong

Một năm sau, anh nhận được điện thoại từ bưu điện, nói con trai anh đã bỏ một loạt các bức thư không viết địa chỉ vào hòm thư, cuối năm là lức bưu điện bận rộn nhất nên điều này gây ra rất nhiều khó khăn cho họ. Anh lập tức đến bưu điện, mang những bức thư đó về ném trước mặt con trai nói:

- Sao mày lại làm những trò tai quái thế này hả?

Thằng bé vừa khóc vừa trả lời:

- Đây là những bức thư con gửi cho mẹ.

Mắt người bố cay cay hỏi con:

- Thế sao một lúc gửi nhiều thư như vậy?

Đứa con nói:

- Trước đây con còn thấp nên không bỏ thư vào hòm thư được, bây giờ con lớn có thể bỏ thư vào được rồi nên con mang gửi hết những bức thư con viết từ trước đến giờ.

Ông bố nghe xong, tâm trạng rối bời không biết nói gì với con. Một lát sau ông bố nói:

- Mẹ con giờ ở trên thiên đàng, sau này con viết thư xong, hãy đốt nó đi thì có thể gửi thư cho mẹ được đấy.

Đợi đứa con ngủ, anh mở những bức thư đó xem đứa con muốn nói gì với mẹ, trong đó có một bức thư khiến anh vô cùng xúc động:

“Mẹ thân yêu của con: Con nhớ mẹ lắm! Mẹ ơi, hôm nay ở trường con có một tiết mục mẹ cùng con biểu diễn, nhưng vì con không có mẹ nên con không tham gia, con cũng không nói cho bố biết vì sợ bố sẽ nhớ mẹ. Thế là bố đi khắp nơi tìm con, nhưng con muốn bố nhìn thấy con giống như đang đi chơi nên con đã cố ý đứng trước một đồ chơi điện tử. Tuy bố đã mắng con nhưng con đã kiên quyết không nói cho bố biết vì sao. Mẹ ơi, con ngày nào cũng thấy bố đứng trước ảnh mẹ ngắm rất lâu, con nghĩ bố cũng như con rất nhớ mẹ đấy!

Mẹ ơi, con đã sắp quên giọng nói của mẹ rồi, con xin mẹ trong giấc mơ của con hãy để con được gặp mẹ một lần được không, để con nhìn thấy khuôn mặt của mẹ, nghe thấy giọng nói của mẹ, được không mẹ?

Con nghe mọi người bảo nếu ôm bức ảnh của người mình nhớ vào lòng rồi đi ngủ thì sẽ mơ thấy người đó, nhưng mà mẹ ơi, vì sao con tối nào cũng làm như thế mà trong giấc mơ của con vẫn không gặp được mẹ?”

Đọc xong bức thư, ông bố òa khóc.



Câu chuyện thứ 2:

Trung thu năm nay, bà con và học sinh các dân tộc ở Hồ Thầu được đón một vị khách đặc biệt, nhà toán học lừng danh - GS Ngô Bảo Châu. Lên tới Hồ Thầu đã xế chiều, việc đầu tiên của GS Ngô Bảo Châu là khoác lên người chiếc áo tình nguyện viên chương trình Cơm Có thịt.

Câu đầu tiên của ông với học sinh các dân tộc Hồ Thầu là một lời giới thiệu giản dị: “Chào các cháu. Chú là Ngô Bảo Châu, là một thầy giáo dạy toán”.

Rất nhiều món ăn ngon. Rất nhiều bánh Trung thu. Rất nhiều áo ấm. Rất nhiều đồ chơi, quà tặng. Rất nhiều nụ cười. Và có lẽ cả rất nhiều xúc động nữa khi nghe lời chia sẻ của một chị Phíng nào đó: “Con mình không ăn được cơm nếp (bị ốm) nhưng hôm nay có trung thu, nó đòi mình gùi xuống núi”. Hình như, trung thu vùng cao không chỉ có ý nghĩa với lũ trò nhỏ vùng cao.

Nhà báo Trần Đăng Tuấn, người khởi xướng chương trình Cơm Có thịt sau đó là kể lại câu chuyện giản dị về hộp gà rán: “Bữa ăn tối cho các em đựng trong các hộp xốp. Chúng nó rất ngoan, ăn xong đậy hộp lại, giữ trong tay. Vào phần vui Trung thu, các tình nguyện viên thu gom hộp lại để cho gọn.

Một bạn nói: “Có đứa nó không ăn hết, để lại gà rán trong hộp đấy, em có hỏi nó bảo mang về cho mẹ”.

Quả thật có một số hộp còn nửa phần thịt gà, có hộp còn một mẩu nhỏ thôi, nhưng rõ ràng không phải là vì không ăn hết. Tình nguyện viên bê đống vỏ hộp ngẩn người, mắt rưng rưng.

Liệu có bao giờ chúng ta hiểu hết trẻ con?



fr: lovedegiocuondi

No comments:

Post a Comment