Wednesday, September 17, 2014

Mãi mãi có một tình yêu và nỗi nhớ không bao giờ tắt

Love is like the air, we can’t always see it but we know it is always their! That’s like me, you can’t always see me but I’m always there and you know I’ll always love you!
(Tình yêu giống như không khí mà chúng ta không nhìn thấy nhưng chúng ta luôn biết nó rất cần thiết! Điều đó cũng giống hệt như anh, em sẽ không bao giờ nhìn thấy anh nhưng anh luôn luôn ở cạnh em và em sẽ biết anh mãi luôn yêu em)
 Sua may tinh hcm

Ngày xưa, mỗi khi nghe anh nói “Anh sắp bay rồi..”. Ừh, thì anh đi nhé. Và sau đó là một chuỗi những nỗi buồn không tên của em. Khoảng thời gian anh đang Transit thì em nhìn đồng hồ và đếm đến lúc anh đi. Dù biết anh sẽ luôn tắt máy khi bay nhưng em vẫn không bỏ được thói quen bấm số anh…và gọi. Chẳng nghe được gì ngoài một câu quen thuộc: “Thuê bao quý khách vừa gọi tạm thời không liên lạc được..”. Mỗi khi anh rời Sài Gòn khói bụi em lại cảm thấy buồn và trống vắng đến lạ. Thời gian trôi qua, cho đến bây giờ em vẫn còn thói quen đó, nghe ai đó chuẩn bị bay…em lại nghĩ đến anh.
Quan ao cong nhan
Người ta thường hướng về tương lai còn em thì thích sống ngược, có lẽ những điều đã trôi qua với em luôn đẹp đẽ, nguyên vẹn và càng lúc càng sâu sắc. Anh thường nói “ Để anh đèo em đi nhé !” thay vì “ Để anh chở em đi nhé ” như kiểu người Sài Gòn hay nói. Chỉ khác có một chữ vậy mà em cũng thích thú đến kỳ cục. Mỗi từ anh nói nghe ngộ ngộ rồi lúc nào đó em cũng học nói theo anh lúc nào em không biết. Lâu lâu em lại nói : “Anh đèo em ra sân bay chơi nhé!”. Lúc đó là lúc em thấy vui nhất vì ra sân bay nhưng anh không tắt máy và không bay nữa…


Bây giờ mọi thứ đã khác rồi. Em biết nhưng từng ngày vẫn lặng lẽ đợi, vẫn sẵn sàng khướt từ mọi tình cảm nếu thực sự có một ngày anh trở lại. Em không hiểu vì sao nhưng em vẫn cố gắng tin điều đó. Anh bây giờ cũng có một cuộc sống khác, dù vui buồn, khổ đau hay hạnh phúc thì tất cả những gì anh chọn lựa cũng không thể thay đổi được nữa. Khi em nấu món gì đó em lại nghĩ “ Không biết có khi nào anh ăn được một bữa cơm em nấu không !”, em thích chọn cho anh những bộ đồ thật đẹp, những chiếc áo mà ngày xưa em phải lanh quanh cả buổi trời chọn chọn lựa lựa. Nhưng bù lại là anh chỉ mặc một lần duy nhất cho em thấy rồi mãi mãi cất nó đi. Cái nào cũng vậy, chỉ một lần duy nhất…Thế rồi không bao giờ em muốn mua đồ cho anh nữa.
 Sửa máy lạnh
Em bây giờ đã khác, em biết phân biệt ước mơ và thực tế. Đôi khi em hành động rất lý tính. Em thích sống vậy thay vì mẹ em vẫn thường nhắc em: “ Con gái chỉ có một thời, chê nước sông lại uống nước bầu”.Cũng chẳng phải em kén chọn đâu nhưng không thể nghĩ đến việc có gia đình trong tương lai. Mọi cái mới mẻ đến, em muốn hòa nhập một tí nhưng cuối cùng đành nhấn lệnh “End” or “Cancel” không lý do. Vậy đó, trong cuộc sống của em, anh là một cuốn phim toàn tập và em luôn luôn trao cho anh giải Nam diễn viên chính xuất sắc nhất, mặc dù bộ phim của em không bao giờ kết thúc có hậu.
Em đã giữ cái bí mật này lâu rồi anh à. Đó là sự ghen tuông của em. Thực sự em đã ghen rất nhiều khi nghĩ về người phụ nữ đang bên cạnh anh. Người sẽ sẵn sàng nấu cho anh những bữa cơm ngon nóng hổi, người mang đến cho anh một thiên thần nhỏ với những tiếng nói bi bô dễ thương mà anh sẽ không bao giờ rời xa được. Một người phụ nữ rắn rỏi, lạnh lùng xát vào lòng em những lời nói cay đắng. Và đó cũng là người sẽ luôn luôn có anh từng đêm thay vì em ôm gối khóc nức nở. Thời gian ấy trôi qua đã lâu nhưng mỗi lúc nghĩ lại, em vẫn thắt lòng. Ước gì có thể kể cùng ai được, ước gì có thể nói ra dễ dàng một câu “Mình sẽ tỉnh ngộ”.
Đã hơn 3 năm rồi, em ngỡ mình chung tình cùng anh trong từng suy nghĩ. Dù anh đã làm em buồn và đau khổ nhiều lắm. Anh mang cho em những muộn màng khiến nước mắt giờ chỉ chảy ngược vào trong. Em vẫn phải cười nói trong cuộc sống, vẫn cầu chúc anh vạn điều hạnh phúc. Với em khi nhiều nỗi buồn đi qua, em vẫn tin anh là người tốt nhất với em và không thể trách anh được điều gì. Giờ đây, em không muốn nói cho anh nghe về nỗi buồn ấy nữa. Em chỉ giữ chút nóng ấm của tình cảm còn sót lại…để em vững tin trong cuộc sống dù em chỉ còn một mình. Đã lâu em không viết blog, em nhận ra khi mình bình thản gõ từng nỗi buồn ra phím con computer này cảm giác dễ chịu hơn nhiều thì phải.
 Phu tung o to

Em thường giữ lại những tin nhắn anh gửi rồi save nó vào một thư mục bí mật của mình. Cất thật kỹ…lâu lâu em lôi ra đọc lại, em biết em cứ sống vậy sẽ không vươn lên được. Khổ quá phải không anh ? Biết bao giờ mới có một bến bờ ngừng nghỉ khi chồn chân, mỏi gối. Sợ cảm giác người ta chia xa. Ngày trước có lần anh chỉ đưa em ra miền Đông thôi, nhìn dáng anh quay quắt rồi khuất hẳn sau cánh cổng mà em chảy nước mắt. Kỳ lạ thật, em hiểu “ Đó là chia xa..”
Hơn 3 năm trôi qua rồi, thiên thần nhỏ của anh được 3 tuổi cũng là từng ấy thời gian yêu thương anh san sẻ hai phương trời. Mãi mãi không bao giờ em còn nghe được tiếng anh thầm thì nhỏ to bên tai nữa. Lúc nào đó, khi anh đọc được những dòng này, em vẫn nguyện cầu cho anh hạnh phúc bên gia đình. Nỗi buồn và đau đớn của em không bao giờ lấp vơi được. Từng ngày trôi qua vẫn nguyên vẹn nhưng em không còn khóc thêm được nữa. Khi nào em quên được tất cả, em cũng sẽ có gia đình thôi. Nhưng đó là chuyện của ngày mai…xa lắm Pt à !
Giay dan tuong
P/s : Vẫn thầm cảm ơn cuộc đời đã mang anh đến bên em..! Nếu được chọn lựa lại, em vẫn chọn đi cùng anh thêm một lần nữa. Trong em mãi mãi có một tình yêu và nỗi nhớ không bao giờ tắt.



fr: lovedegiocuondi

No comments:

Post a Comment