Monday, September 8, 2014

Mình dừng lại anh nha. Anh là một chàng trai tốt nhưng em đã quá bồng bột để gọi những thương yêu ấy là YÊU

"Nhiều khi cứ mãi lo nghĩ. quan tâm cảm xúc của người khác

Để rồi cảm xúc của chính mình lại chẳng được quan tâm."

bom muc may in gia re


Rõ ràng là em đã yên ổn với ngôi nhà có nhiều tiếng trẻ, nghe đâu em sắp làm mẹ và có cuộc sống hạnh phúc với gia đình chồng. Tháng 9 anh gục vào đêm có phút giây đi tìm những ngày xưa cũ, nghe tiếng lòng mình “đã đến lúc thật sự để em đi”.

***
Quan ao bao ho lao dong

Sài Gòn tháng 9 buông mình vào thu như nhắc nhở anh về khoảng không gian nào đó đã phủ màu dưới lớp bụi của thời gian và chắc em ngần ấy năm đã đủ Nhớ - Quên xếp gọn yêu thương để nhẹ bẫng gọi bằng hai từ “kí ức”. Trong khi anh cứ lục lọi những mảnh vụn mà thương em dù chẳng níu đôi tay yếu ớt gọi ngày xưa về được. Bước chân em từ đó trở thành một nỗi buồn tên tháng 9. Của chúng mình? Hay của riêng anh?
  Sửa máy lạnh

Và em biết không? “Nỗi đau để dành” riêng về em như một vết thương khó chữa, gió chướng trở trời lại tê tái khôn nguôi. Buổi chiều ngồi ở Lãng cà phê miệt mài gọi yêu thương về lại. Bàn tay anh với, nụ cười rơi còn em như cơn gió trời nghỉ chân rồi mất hút. “Có cái gì giữ được gió không anh?”. Đó chỉ là một câu hỏi bâng quơ mà anh thì quá ngây thơ để biết nó dành cho mình.
bảo trì máy lạnh
Cũng không phải vô tình mà từ lâu anh nghiễm nhiên đặt tên cho tháng 9 là nỗi buồn. Nó rình rập suốt năm rồi đổ ập anh giữa ngày tháng 9 này. Mà chắc em cũng hiểu. Bởi suy xét cho cùng mọi điều đều bắt đầu từ em.
sua may lanh

Em sinh ra vào tháng 9, tháng 9 mình gặp nhau và cũng là tháng 9 nhiều năm trước em quay đi để anh ở lại nhặt nhạnh từng kỉ niệm mà mỉm cười trong tàn thuốc vụn: "Có sống tốt không em ?" . Anh không thể nào như đứa trẻ không chịu lớn nghĩ mọi điều thật giản đơn và càng không thể nào bấu víu vào một lí do để xin ông Trời cướp đi tháng 9. Phải chi mình chưa từng gặp, phải chi anh không dừng nơi ngã tư đèn đỏ em rụt rè bước  qua, và phải chi anh không làm hết phép lịch sự một chàng trai lần gặp em lần sau dắt chiếc xe đạp lên lề đường tìm hộ em chỗ sửa và phải chi kí ức khi em đi lôi hết lí do cho anh là một chàng trai xấu thì có lẽ sẽ vì ghét bỏ mình và trách mình chưa đủ tốt. Đằng này vẫn cái giọng thân yêu ấy: “Mình dừng lại anh nha. Anh là một chàng trai tốt  nhưng em đã quá bồng bột để gọi những thương yêu ấy là YÊU”.
Phu tung o to

Và em biết không ? Người ta có thể dễ dàng giết nhau vì một câu nói. Và em đã chỉ nhẹ nhàng bằng những câu từ ấy, bằng cặp mắt ráo hoảnh, nụ cười hiền vẫn đẹp, vẫn lung linh, tim anh như ngàn mũi tên đâm xuyên còn bàn tay tự bao giờ buông thõng xuống bờ vai em yếu ớt.

Bước vào cuộc đời nhau sao em không vì anh mà ở lại. Cuộc đời dài sao em vội đẩy nhau ra?
 Bao ho lao dong

Vì anh đã không thể là chàng trai cho em những cảm giác ổn yên khi bờ môi mình chạm khẽ, hay vì những gì chân thành không đủ níu giữ một tình yêu vừa mới chạm mắt em bằng những rung động mới. Nhưng rồi anh vẫn để em đi…
.
Để em đi vì anh biết em sẽ không vì bất cứ điều gì ở lại. Để em đi vì anh biết không chỉ ở giây phút này mà những ngày sau này mỗi khi mình nhớ vẫn về nhau tất cả sẽ trong veo, sẽ ngọt ngào để dù mình đau vẫn đau trong cái “nỗi đau xứng đáng” .
 Giay dan tuong
Hoặc giả như có một lúc nào đó mình mời nhau một tách cà phê nhắc về ngày cũ em sẽ vẫn mỉm cười cảm ơn anh đã buông em ra như thế. Anh không cao thượng vì muốn nghe câu ấy của nhiều năm sau này đâu bởi sống cho hôm nay đã mệt nhọc quá rồi, ai lại hành tội trái tim mình để đổi lấy hai từ cao thượng đâu em. Đâu chỉ là thương yêu mà ra cả. Lí trí nó ép buộc anh đồng ý “đẩy” người con gái anh thương.
Rang su tham my

Từ đó tháng 9 trong anh đã không còn hơi ấm mỗi khi em vùi đầu vào ngực, mỗi khi anh đưa tay cho em gối đầu, những lọn tóc mềm phất phơ nơi cánh mũi tỏa hương dịu dàng mùi nước hoa của Pháp.
Và những ngày tháng 9 ngày anh ngập đầu trong công việc vẫn biết thương mình mà ít thời gian đến quán thưởng thức ly cà phê ngon, chọn một góc nhìn ra thành phố. Phong linh vẫn đều đặn theo tiếng gió mà vô tình không hay biết quán cũ, góc cũ nhưng người xưa xa mãi.

Rõ ràng là em đã yên ổn với ngôi nhà có nhiều tiếng trẻ, nghe đâu em sắp làm mẹ và có cuộc sống hạnh phúc với gia đình chồng. Tháng 9 anh gục vào đêm có phút giây đi tìm những ngày xưa cũ, nghe tiếng lòng mình “đã đến lúc thật sự để em đi”.

 Ban giay bao ho


Fr : lovedegiocuondi.blogspot.com

No comments:

Post a Comment