Monday, September 22, 2014

Một người ra đi cho một người ở lại...

Nếu bạn đến nhà thờ, không sợ hãi về 1 ngày tận thế hay cái chết, bạn
 hạnh phúc hơn 3 tỷ người trên Thế giới.

 Dong phuc cong nhan

Thế là Tháng Ba đã về... Tỉnh dậy, và nhận ra Tháng Ba vào một buổi sáng vội vã đến nơi làm, khi chiếc áo mặc trên người nhắc rằng mình không đủ ấm. Cái lạnh đánh thức nỗi nhớ đã ngủ quên...
 “Tháng ba đàn bầu buông giọt có giọt không
Cả giọt nhớ giọt thương, giọt âm thầm nước mắt
Đỏ nhói màu hoa nhắc những điều còn mất”
                                                       (Bình Nguyên Trang)
Em cũng chẳng rõ từ bao giờ, Tháng Ba đi vào nỗi nhớ em như một điều cố nhiên, như niềm tin, như hoài vọng, như khắc khoải... một điều gì không nói được... Tháng Ba âm thầm đến rồi cũng lặng lẽ ra đi... Để lại và mang theo ngút ngàn thương nhớ... Những thương nhớ chênh vênh, hanh hao, trầm mặc đến lạ lùng... Tự hỏi mình rằng, có phải vì em đã chào đời vào một ngày giữa Tháng Ba không...
“Thế là, chị ơi, rụng bông hoa gạo.
Ô hay, trời không nín gió cho ngày chị sinh”
Có một Người mang em đến, tặng cho Tháng Ba rồi ra đi mãi mãi... Người ấy chưa một lần biết tên em, chưa một lần gặp mặt, chưa một lần ôm em, chưa một lần hát ru em ngủ... Trong giấc mơ, em vẫn thấy dáng Người ấy hiện về... đứng nhìn em từ trong bóng tối... Chẳng thể nào nhìn rõ, chẳng thể nào chạy lại và chạm đến, chẳng thể nào nói được câu gì... Cứ lặng im thế mãi... Rồi em choàng tỉnh giữa đêm, chỉ kịp giữ lại cái nhìn thăm thẳm, long lanh đầy nước...
Một người ra đi cho một người ở lại...
bảo trì máy lạnh


Tháng Ba...

Gặp gỡ  –  Chia ly
Chào đón –  Tiễn biệt
Hạnh phúc – Khổ đau
Ngọt ngào – Cay đắng
Nụ cười – Nước mắt
Đến – đi          

Người còn đây và Người ra đi mãi...

Tháng Ba dạy em biết mang trong mình những nửa chia đôi... Ngày em được sinh ra, bài học đầu tiên là biết rằng “chẳng có gì trọn vẹn”... Để có thể nhìn vừa phía những gì mình đang có, để có thể dễ dàng chấp nhận rằng lúc vầng trăng viên mãn nhất cũng chỉ được tính bằng khoảnh khắc thôi, để có thể thanh thản giữ nguyên vẹn nụ cười trong suốt mùa Tháng Ba rong ruổi...

Tháng Ba xưa,

Nhớ như in dáng nhỏ gầy của mẹ thảnh thơi ngồi bên ấm trà hương nhài thoang thoảng, nhớ tiếng thở dài phả theo hơi trà bốc khói, nhớ cả cái chép miệng khe khẽ và tiếng lầm rầm của mẹ khi nghĩ tới một điều gì…

Nhớ,
Phu tung o to

Vào một ngày Tháng Ba nào đó, em có lần sinh nhật đầu tiên... Bên mâm cơm là ánh mắt mẹ cười ấm như bếp lửa...

Và em, có thêm một ngày để nhớ...

Để thấy mình thêm một lần nữa, được sinh ra...
Tháng Ba – bây giờ,


Một buổi chiều nào đó... Sẽ tự mua một bó loa kèn và trốn vào một góc...

Cho em một ít phút thôi...

Để nhớ về Tháng Ba, nhớ ngày em sinh, như là nhớ ra chính mình đang ở lại...

Rồi sẽ lẩm nhẩm hát, những bài ca đã cũ...

Để đi tìm lời ru...

Gọi bình yên thức dậy...

Trở về cùng em...

“...Ngày xưa ơi, ngủ cho ngoan, ngủ cho ngoan nhé... Để ta dắt tuổi thơ về...”
Và Tháng Ba thành chiếc cầu đầy gió...
Nối những chiếc nửa về lại với nhau...
Sau nỗi đau, sẽ tỉnh dậy và biết rằng có những điều vẫn ở bên mình, mà không rơi đâu mất...
Sau vấp ngã, sẽ gượng dậy, thấy mình đã vững hơn nhiều dù có sẹo dưới chân đi
Sau đắng cay, sẽ nhận thấy những điều bình thường cũng ngọt ngào quá đỗi...
Sau chia phôi, sẽ nâng niu những lần gặp gỡ...
Sau nghi ngờ, sẽ phát hiện rằng còn có cả những tin yêu...
À ơi em hát, ngủ ngoan đi nhé Ngày xưa...

Chợt nhớ ra bài thơ về Tháng Ba mình viết từ ngày còn đi học... Cũng đã 8 năm rồi...
Tháng Ba và Ngoại
“ Tháng Ba về, hoa gạo rụng hố vôi
Mưa rơi rớt nỗi niềm bàng bạc trắng
Mái tóc bà đếm từng mùa mưa nắng
Tháng Ba buồn từ đó, có phải chăng?
Ngày con sinh ra, mẹ cũng qua đời...
Chút hơi ấm trao gởi bà nhen lại
Con lớn dần theo tháng ngày mê mải
Hơi ấm thơm nồng, tha thiết mãi theo con
Ngoại thường xoa đầu và khẽ nhỏ với con
“Con gái Tháng Ba mắt nhạt nhòa đấy nhé,
Tháng Ba năm nào Ngoại đã sinh ra mẹ...”
Rồi giọt lệ cay nồng lại khẽ khàng rơi.
Giay dan tuong

Tháng Ba lại về, mưa vẫn rơi rơi
Có cô bé đã lớn rồi – thiếu nữ
Mái tóc êm mềm không thể nào che phủ
Đôi mắt nghiêng buồn – nữ thi sỹ Tháng Ba.
Con vẫn viết, về mùa cũ – Tháng Ba
Với bao nhiêu năm và bao lần thay đổi
Hoa gạo đậu ngập ngừng trên tóc con bối rối
Chắc Ngoại đến xoa đầu như lúc tuổi còn thơ”
                                                                                  03/ 2002.
Cảm ơn MẸ, Người đã mang con đến, và đã vì con mà ra đi...
Cảm ơn MẸ, Người đã nuôi dạy con khôn lớn...
Cảm ơn Tháng Ba, vì chiếc cầu đầy gió...
Cảm ơn Mùa...
Cảm ơn Bạn
Cảm ơn tất cả...
Vì ...đã ở cạnh em...



Fr : lovedegiocuondi.blogspot.com

No comments:

Post a Comment