Monday, September 22, 2014

Ngủ đi nhé yêu thương…

Love is the name, *** is the game
Play the game remember the name
May dong phuc



"Có những mất mát không thể chữa lành, có những mất mát cứ hành ta đau mãi... Có những mất mát trôi về miền hoang hoải, mê mải, ta kiếm tìm..."
Gửi thương yêu!
Người ta bảo cuộc đời con người rồi cũng về với cát bụi. Người ta bảo cuộc đời con người rồi cũng lụi tàn theo tháng năm. Vì người ta bảo… nên có phải thương yêu cũng bỏ đời mà về với cát mẹ?
Thương yêu ra đi vào một ngày mưa nhẹ, hiu hắt, thê lương,
Thương yêu đi vào một ngày trời rét căm căm, những đợt gió thốc vào lòng ta oái oăm, tê tái.
Để rồi thuyền đời một mình ta chèo lái…
Thương yêu nỡ xa rồi…
Thương yêu xa rồi, để lại hai mươi với nỗi đau không tả.
Hai mươi của thương yêu đang xanh lạ, thế mà giờ tàn tạ đến đớn đau.
Ta giấu vào lòng những giọt nước mắt chảy vội mau, nhớ nụ cười của thương yêu sau làn khói tỏa, để rồi giờ đây thương yêu bay đi theo tất cả…
Rang su cao cap
Ta nhớ đôi mắt nâu đượm buồn sau cặp kính dày, thương yêu thường nháy mắt tinh nghịch sau những lần vui đùa, gió lùa vào mái tóc ngắn của thương yêu như thầm thì to nhỏ, thương yêu còn nhớ không? Thương yêu còn nhớ không mùa đông năm ấy, thương yêu nắm lấy bàn tay bé xíu đang run lên vì lạnh, thương yêu hát líu lo suốt chặng đường về, rồi ôm thật nhẹ, ta chưa bao giờ muốn rời xa thương yêu…
Thương yêu à, đến giờ ta vẫn chưa hiểu lý do cướp thương yêu ra khỏi đời ta vội vàng đến thế. Thương yêu vừa mới hai mươi, thương yêu còn nhiều ước mơ, những ước mơ của thương yêu, nhỏ bé có, to lớn có, nhưng thương yêu xếp nó vào một vòng tròn, thương yêu bảo sau này thương yêu sẽ đi hết vòng tròn ấy, mới an tâm… Thương yêu à, mùa đông mà mưa phùn cứ lâm thâm, day dứt thế này ta ghét lắm, thương yêu biết mà, ta không thích mưa, mưa rồi bàn chân thương yêu lại bị đau, tai thương yêu cũng bị đau, mà thương yêu đau thì sau này sẽ khổ, thương yêu biết mà, ta không thích mưa…
Thương yêu biết mà, thương yêu biết là bạn bè vẫn nhắc đến thương yêu nhiều, vẫn hỏi thăm về thương yêu với ta. Nhưng đến bây giờ, ta sợ cầm điện thoại, ta sợ những tin nhắn hỏi về thương yêu tại sao lại ra đi như thế, ta biết trả lời tại sao khi mà chính ta còn không tin nổi. Tại sao chứ? Ta không biết, ta cũng không muốn biết, ta sợ đời ta xa đời thương yêu… Ta sợ một ngày trời liêu xiêu, đường về của ta không còn thương yêu bên đời nữa, ta sợ đời cứ vô tình lần lựa, nhắm mắt mà chọn bừa một kẻ thế thân…
Thương yêu là cô bé hai mươi xinh xắn, thương yêu là cô bé hai mươi có đủ yêu thương, có đủ hoài bão, có đủ khát khao cho một cuộc đời tươi đẹp. Thương yêu hiền dịu, đến lúc cáu lên ta vẫn thấy thương yêu hiền như một nhánh cỏ non. Chẳng bao giờ thương yêu giận ta lâu cả, phụng phịu một lúc rồi lại cười, nụ cười như một đóa hoa thế mà giờ đây tắt lịm, hẳn nơi ấy thương yêu vẫn đang cười, nơi ấy bình yên…
Ta tin cuộc đời này có kiếp sau. Rồi ta sẽ gặp yêu thương ở đâu đó… Rồi ta sẽ nhận ra yêu thương mà gọi to lên không hề do dự, yêu thương vẫn cười, đúng không?
Thiên đường ấy bình yên hơn cõi trần tục này. Chắc là thương yêu cần một nơi để nghỉ chân sau những mệt nhoài mà tuổi hai mươi chưa đáng để nhận được.
Yêu thương à, yêu thương ơi…
phutungoto

Những nơi thương yêu qua rồi sẽ hằn ta những vết đau không thể nào xóa nổi. Thương yêu thường kể cho ta những buồn, những vui, những hạnh phúc và nỗi khổ tâm mà thương yêu từng trải. Thế mà bây giờ ta không biết ta phải làm cách nào để lắng nghe được nữa. Nhìn nấm mộ kia chưa kịp mọc những ngọn cỏ xanh để thương yêu được chở che, nâng đỡ, lòng ta quặn thắt ngàn lần. Trời nắng mưa bất thường chẳng chịu thương cho cuộc đời nhỏ bé, cuộc đời chưa kịp khoác lên những niềm vui hé mở, thế mà qua rồi… Yêu thương xa rồi!
Trách thương yêu một thì thương đến trăm ngàn lần cũng là không đủ. Mẹ hiền giờ nằm gọi tên thương yêu đến nghẹn lòng. Đời mẹ đã khổ nhiều lắm rồi thương yêu biết đấy, giờ thương yêu lại ra đi khi không thoát khỏi vòng vây do con người buông lấy, ta thương mẹ như cọng cỏ khô yếu từng ngày…Vừa mới hôm qua đây thương yêu còn bảo mẹ: “Con sắp thi rồi, mẹ mua cho con một cái bàn học nhé”, bàn học vừa mua được hai ngày thế mà thương yêu bỏ mẹ mà đi. Có vội vàng quá không? Bàn tay mẹ xơ xác hao gầy, chẳng còn một giọt nước mắt nào nữa mà khóc cho nỗi đau được xoa dịu, lá xanh đi trước lá vàng thì nỗi bàng hoàng chưa biết bao giờ hết…
Nơi ấy bình yên cho thương yêu ngủ ngoan lành khi hai mươi lầm lỡ. Nơi ấy sẽ dát niềm vui trên từng bước nhỏ, những nỗi buồn sẽ bị che lấp bởi tình yêu. Đừng vướng bận chi những điều trần tục nữa, thương yêu siêu thoát vào cõi vĩnh hằng. Rồi một ngày kia, lặng yên, ta sẽ thấy thương yêu qua từng giấc ngủ, những giấc ngủ rồi sẽ không đầy mộng mị.
 sua may nuoc nong
Có thương yêu bên đời, Thương yêu chẳng bao giờ rời xa trong từng ý nghĩ của những người ở lại, những người đã từng gặp, những người thoáng qua, những người vẫn ở trong trái tim thương yêu khi hơi thở cuối cùng vụt tắt…
Bắt đầu cuộc sống ở nơi bình yên ấy, thương yêu sẽ an lành, sẽ chẳng có nỗi đau nào đủ dũng khí để hoành hành thương yêu nữa! Ngủ đi nhé yêu thương…


Fr : lovedegiocuondi.blogspot.com

No comments:

Post a Comment