- được tạo nên từ. . .đắng cay hôm qua. . .
-cũng như...
- cái lạnh lùng hôm nay !
- được tạo nên từ. . .sự phản bội hôm qua. . .
Gần 1 năm sau ngày hai đứa mình chính thức chia tay, em luôn cười, luôn tươi vui. Có ai đó thi thoảng vẫn nhìn em đầy ái ngại. Họ nghĩ rằng em đã không yêu anh nhiều như mọi người từng nghĩ. Bởi vì nếu yêu anh, em sẽ phải đau khổ, vật vã, nhớ thương, sầu hận.
Em sẽ không thể nào có cái vẻ ngoài không gợn chút buồn đến như thế. Và có lẽ họ đã đúng. Họ đúng khi nhận ra rằng em không hề đau buồn, còn nguyên nhân vì sao em lại như vậy thì họ không hề hay biết. Sự thật đó em giấu cho riêng mình. Sự thật là em vẫn không hề tin rằng mình đã chia tay. Trong tim em anh vẫn luôn ở đó, với tư cách một người yêu. Và em vẫn nghĩ rằng, sẽ có một ngày, anh quay lại tìm em. Đó là lí do vì sao em luôn mỉm cười dù rằng gần 1 năm qua chúng ta đã không còn chung bước trên con đường tình. Nhưng mọi chuyện đã chấm hết thực sự kể từ ngày hôm nay…
Người đó nói với em rằng, anh đang hạnh phúc bên một người con gái khác. Đôi tai em như ù đi khi nghe điều ấy. Kể từ khi chia tay, em vẫn không ngừng nghe ngóng thông tin về anh nhưng em đều phải vờ như mình không hề quan tâm. Em sợ người ta thương hại mình vì dù em có phủ nhận đi chăng nữa thì ai cũng biết em cần anh như thế nào. Vì thế mà em luôn cố gắng biết mọi thứ về anh trong vỏ bọc của một kẻ hững hờ chẳng bận tâm.
Nhưng vì ai mà cuộc tình ấy vỡ tan? Là vì em, vì em đã quá vô tâm và kiêu kì. Ngay cả khi anh nói lời chia tay, em vẫn tin đó chỉ là chút hờn dỗi, rồi anh sẽ tìm em, nói lời xin lỗi và mình lại yêu nhau như xưa. Em đỏng đảnh tin rằng anh sẽ chẳng thể nào chia tay với em. Em bướng bỉnh gật đầu đồng ý chia tay và chờ đợi. Chờ mãi, chờ mãi cho tới bây giờ… Dù trái tim em chưa bao giờ ngừng yêu anh.
Chiều nay, em băng mình trong cơn mưa xối xả. Lần đầu tiên em khóc kể từ ngày chúng mình chia tay. Em đi thẫn thờ dưới cơn mưa ấy mà không biết mình phải về đâu. Lần đầu tiên em thấy mình trống rỗng, mất phương hướng và hoàn toàn tuyệt vọng. Vậy là anh đã thuộc về một người khác, anh đã quyết định gạt em lại phía sau để đi một con đường không có em. Phải chăng vì anh tệ bạc hay vì em quá ngang ngạnh để rồi mất anh?
Có lẽ lúc này, ở phương trời ấy anh đang hạnh phúc bên tình duyên mới. Người con gái đó chắc hẳn mang tới cho anh bao cảm xúc ngọt ngào. Cô ấy không giống em, cô ấy trân trọng anh, còn em, em đã tự mình vất bỏ đi thứ quý giá mà em rất cần. Em còn có thể trách ai được nữa. Em chỉ biết giận lòng, giận mình đã quá sai lầm khi ương bướng và cho mình cái quyền làm tổn thương anh.
Giá như ngày đó em không hờn giận để làm anh đau khổ thì có lẽ ngày hôm nay, cơn mưa chiều này sẽ là cái cớ để mình nắm tay nhau thật chặt trong yêu thương. Giá như ngày ấy, khi anh nói lời chia tay, em bỏ đi chút tự ái của riêng mình thì hôm nay em đâu phải chứng kiến anh đang chở che cho một người con gái khác. Và giá như, trong gần 1 năm qua, một lúc nào đó em đủ dũng khí để tìm anh, để nói với anh rằng: “Quay về đi, em còn yêu anh lắm” thì ngày hôm nay em đã không trở thành kẻ cô độc. Nhưng em chẳng làm gì ngoài việc tin vào tình yêu của anh không thay đổi và chờ đợi. Em đã chờ và bắt anh chờ quá lâu. Có lẽ em đã sai rồi, đừng dùng sự chờ đợi để thử thách tình yêu…
Fr : lovedegiocuondi.blogspot.com
No comments:
Post a Comment