Friday, September 5, 2014

Đừng rời xa tôi vì tôi lỡ yêu người mất rồi

Yêu một người là dành trọn những điều tốt nhất cho họ, sẵn sàng đánh đổi và hi sinh. Nhưng đừng mù quáng. 

sua chua may in gia re


Vậy là cả hai đã đi đến câu hát cuối cùng. Có thể nghe thấy rõ lúc này đôi tim đang đập liên hồi. Chiếc lá khô từ đâu rơi xuống lướt trong không trung như thể muốn xóa nhòa bầu không khí kì lạ xung quanh. Tuấn nhìn Mai khẽ mỉm cười, đôi mắt cô bạn lúc này ánh lên một màu sắc lấp lánh như sương mai. Và cứ thế, nắng vẫn nhẹ nhàng tỏa ấm áp muôn nơi.

***
 Quan ao cong nhan
“Đừng rời xa tôi vì tôi lỡ yêu người mất rồi
Và con tim tôi từ ngày ấy khi bước vào cuộc đời”.

Tiếng ghita mộc mạc cất lên làm ấm không gian chiều lạnh lẽo. Mai ngồi thu người trên bậc cầu thang nhỏ, thi thoảng lại dụi đôi bàn tay đang tê cứng vì lạnh vào má. Bên cạnh Mai, Tuấn vẫn say sưa chìm vào bài hát mà cậu đã tập cả tuần nay để chuẩn bị cho vụ"tỉnh tò"sắp tới. Cũng chính vì phi vụ này mà mặc gió rét thế nào Tuấn cũng bắt Mai ở lại trường, ngồi chọn bài và tổng duyệt cho cậu. Mai muốn chuồn chuồn lắm nhưng lỡ "mang ơn" lớn chưa trả được nên đành nhân dịp này "đáp đền" vậy. Hà Nội cả tuần nay đang chìm trong đợt lạnh lịch sử vậy mà tên bạn chí cốt vẫn không buông tha cho nó. Đúng là chỉ có tên hơi dở đó mới nghĩ ra ý tưởng tỏ tình vào lúc thời tiết khắc nghiệt thế này, lại còn hy vọng cô bạn đó cảm động trước "Bản tình ca mùa đông" này nữa chứ.
sua may nuoc nong

-    Haizz! Tôi đã về được chưa đây?

-     Này!

Tuấn ngừng tay, quay sang nhìn Mai với ánh mắt đầy "thiêu đốt":

-    Bà có biết khi người nghệ sĩ đang phiêu cùng tác phẩm của mình mà có người chen ngang vào là xúc phạm nghệ thuật không?
Sửa máy lạnh

-     Trời ơi! Tôi chẳng quan tâm đến cái máu nghệ thuật củ chuối của ông làm gì! Vấn đề là bây giờ tôi sắp đóng băng rồi. Ông có định để tôi về không ?

-     Sao lần trước ai hùng hồn bảo là sau này khi có cơ hội sẽ báo đáp công ơn trời biển của tôi?

-     Ờ thì biết là thế nhưng mà.....

-     Nhưng sao? - Tuấn vặn vẹo.
Phu tung o to

-     Cũng phải để người ta sống chứ!

-     Hơ. Tôi có bắt bà trèo đèo lội suối gì đâu chứ. Nhờ mỗi tí việc cỏn con, đã thế còn được thưởng thức màn solo ghita miễn phí nữa chứ. Bà còn được nghe trước cả Duyên còn gì.
 Bao ho lao dong

-     Được rồi! Giờ ông nghe kĩ màn đánh giá của Ban giám khảo đây . Tôi xin chính thức thông báo màn trình diễn của thí sinh Trương Vũ Anh Tuấn hoàn toàn có thể khiến bất kì cô gái nào bị đốn tim ngay từ phút đầu tiên. Và bây giờ xin phép cho Ban giám khảo được nghỉ ngơi sau quãng thời gian chấm thi căng thẳng. Xong! Tôi về đây! Mai gặp lại nhé!

-     Ơ hay...Nói về là về luôn hả. Chờ tôi với!

***
Giay dan tuong


Mai với Tuấn không phải bạn bè thân thết kiểu nối khố từ bé. Năm lớp Mười, hầu như hai đứa chẳng nói chuyện với nhau mấy vì đứa ngồi đầu lớp, đứa ngồi cuối lớp, hơn nữa Mai cũng không phải mẫu người thích giao du quan hệ cho lắm. Cho đến năm Mười một, sau lần cứu Mai một bàn thua trông thấy, hai đứa bắt đầu hiểu nhau và trở nên thân thiết nhanh chóng, cảm tình đặc biệt mà Mai dành cho Tuấn cũng bắt đầu từ đó.

Chả là hôm liên hoan chào mừng 20-11, lớp Mai được phân công đóng góp hai tiết mục văn nghệ.Vốn có bảng thành tích về hát hò khá đáng nể, Mai được phân công vào tiết mục song ca đặc biệt với Thắng "còi". Nhưng sát giờ biểu diễn rồi mà vẫn chưa thấy Thắng đâu, Mai sốt ruột gọi điện thì Thắng nghe máy với giọng không thể ê chề hơn. Vẫn là lí do hỏng xe cũ rích. Tiết mục thứ nhất bắt đầu rồi, lúc này phải làm sao đây? Lớp trưởng thì nhỡ đi "quảng cáo" với thầy cô trong buổi họp rồi, giờ chả nhẽ lại một mình Mai lên sân khấu hát chay?. Đúng lúc "nghàn cân treo sợi tóc" ấy, Tuấn nhẹ nhàng kéo Mai ra sau cánh gà và khẽ nói:

-     Để tớ song ca với cậu nhé! Bài này là bài tủ của tớ đó!

-     Nhưng...Tớ với cậu chưa tập với nhau bao giờ nhỡ... - Mai lo lắng.

-     Đừng lo. Cậu cứ tin ở tớ - Tuấn nhìn Mai đầy tin tưởng.

Mai không kịp nghĩ gì nữa, MC đang giới thiệu tiết mục của lớp nó. Rất dứt khoát, Tuấn kéo tay nó lên sân khấu vẫy chào khán giả. Nốt nhạc đầu tiên cũng vang lên ngọt ngào, Tuấn nhẹ nhàng cuốn Mai vào từng giai điệu như thể hai người đã kết hợp với nhau rất nhiều lần rồi. Mai không nhớ lắm việc nó bị lỡ mất vài nhịp trong câu hát đầu tiên, chỉ nhớ lúc đó gương mặt Tuấn như có một luồng sáng trong vắt phản chiếu mà ngày thường đã bị che lấp đi bởi vẻ ngoài nghịch ngợm và hơi trẻ con một chút. Mai nhận ra trong Tuấn rất có chất nghệ sĩ, và cứ thế Tuấn dẫn cô bạn đi đến những giai điệu cuối cùng. Rời khỏi sân khấu rồi mà Mai vẫn chưa hết ngạc nhiên về màn trình diễn ngẫu hứng đó. Tiết mục được cả trường đánh giá cao về độ ăn ý của hai "ca sĩ". Sau hôm đó , Mai và Tuấn thành "cặp đôi hoàn hảo" của 12A3.
 Trong rang gia

Hai đứa nói chuyện với nhau nhiều hơn, rồi trở thành đôi bạn thân thiết lúc nào không hay. Càng hiểu Tuấn, Mai càng nhận ra nhiều nét đáng yêu của cậu hơn. Mai luôn cố gắng che dấu cảm xúc của mình, chỉ sợ nếu Tuấn phát hiện ra thì tình bạn sẽ không còn được như trước nữa. Nhưng không biết có phải vì Mai không nói cho Tuấn biết tình cảm của mình mà Tuấn vẫn luôn nghĩ hai người là đôi bạn thân thiết không hơn. Đến một ngày Tuấn bước vào lớp đầy tâm trạng. Hỏi han một hồi thì hóa ra Tuấn đang cảm nắng Phương Duyên - cô bạn bí thư 12A6. Duyên không thuộc hàng hoa khôi trong lớp nhưng cô bạn lại chinh phục được người đối diện bằng sự dịu dàng mà đầy quyết đoán của mình. Chính vì thế Tuấn đã bị thu hút ngay lập tức sau chuyến đi tình nguyện đến làng trẻ mồ côi với cô bạn.

-     Bà không biết được nhìn Duyên lúc phát quà và chơi đùa với lũ trẻ đáng yêu thế nào đâu ? Còn giọng nói của bạn ấy thì … ừm, tôi có cảm giác nó lướt qua như một bản tình ca bất chợt đến trong buổi chiều se lạnh vậy. Nhẹ và rất trong trẻo!

-     mỗi từng ấy chuyện thôi mà ông tưởng tượng ra cả mớ gì thế này hả? Ông đúng là điên thật rồi! - Mai lắc đầu ngao ngán, lòng đầy tủi thân mà không thể nào nói ra.

-     Thì tôi đang điên đây! Người như bà thì làm sao hiểu được cảm giác khi thích một ai đó chứ. Đã không giúp bạn bè thì thôi lại còn... - Tuấn cau mặt.
 May ao khoac cho tan binh

-     Ừ! Đúng rồi! Người như tôi thì hiểu cái gì đâu. Tôi là đứa vô tích sự, ông vừa ý chưa?

Lúc này, nước mắt không cầm được nữa, từng giọt, từng giọt không bảo nhau cứ thế lăn dài trên đôi má nhỏ nhắn. Hôm đó Mai quyết định trốn học. Tuấn sau phút thiếu suy nghĩ đó đã rất hối hận, cậu muốn xin lỗi và làm lành với Mai nhưng lại không biết làm cách nào cả. Mai tránh mặt Tuấn cả tuần hôm đó, gọi điện, nhắn tin suốt mà không hề thấy trả lời. Thực sự Mai không giận Tuấn bằng giận bản thân mình. Cô bạn tự trách rằng nếu như trước đó mình nói rõ tình cảm với Tuấn thì biết đâu...Sự nhút nhát cộng với suy nghĩ lo sợ Tuấn không đáp lại tình cảm của mình đã ngăn cản Mai làm điều đó.

Đến một hôm, Tuấn quyết định phải gặp Mai bằng được để xin lỗi.

-     Mai ơi! Hôm nay hỏng xe hay sao mà phải đi bộ vây?

-     Này! Vẫn còn giận tôi à?

Mai vẫn tỉnh bơ.

-    Dừng lại cho tôi nói một câu thôi mà. - Tuấn kéo tay Mai lại. Tôi thực sự xin lỗi bà về chuyện hôm nọ. Lúc đó tôi đã nói những lời xúc phạm đến bà. Đừng giận tôi nữa nhá huhu. Không có bà tôi buồn chết đi được - Tuấn nói với bộ mặt không thể thương hơn được.

-    Tôi tưởng ông có Duyên rồi thì cần gì đến tôi nữa. - Mai lườm Tuấn đầy giận dỗi.

-    Thề luôn!. Tuấn vừa nói vừa xòe bàn tay làm dấu

Mai phì cười vì bộ mặt ngố tệ của Tuấn. Có lẽ muốn giận nữa cũng không được rồi.

-    Thật không đấy?

-    Thật hơn bất kì điều gì luôn. Đừng giận nữa nhé! Lên xe để tôi chở bà về. Nhanh ! Nhanh nào!

Mai cốc đầu Tuấn một cái rồi lững thững lên xe. Vậy là hết giận nhau rồi. Nhưng lúc này một nỗi sợ vô hình dấy lên khiến Mai khó chịu. Nhỡ đâu Tuấn"cưa đổ" Duyên thì nó phải làm sao đây? Nó không muốn mất Tuấn, không muốn chút nào.

Chiều hôm sau, Tuấn hẹn Mai ra quán nước trước cổng trường nói là có chuyện hệ trọng cần nhờ. Mai đoán ra ngay chắc là Tuấn muốn nhờ nó làm quân sư quạt mo trong vụ của Duyên. Biết ngay mà! Tuấn hớn hở kể về kế hoạch gây ấn tượng cho cô bạn,chẳng để ý gì đến Mai đang ngồi ngậm ống mút với gương mặt bí xị.
bao tri may lanh

-     Bà thấy kế hoạch của tôi thế nào?

-    Ờ thì nghe hay đó!

-    Hay là sao? Nói chung chung thế ai mà biết được?

-    Thì tôi nghĩ là Duyên sẽ thích đó - Mai gượng gạo.

-    Thật hả? - Tuấn hớn hở.

***

Thế là từ hôm đó, chiều nào Mai cũng ở lại trường tổng duyệt cùng Tuấn. Khó khăn lắm Mai mới đủ kiên nhẫn ngồi nghe Tuấn say sưa nói về cô bạn dễ thương. Đặc biệt, khi chọn bài Tuấn lại quyết định chọn bài hát yêu thích nhất của Mai - bài "Làm ơn" của Trần Trung Đức.

-    Mai này! Tôi thấy bài"Làm ơn" mà bà hay nghe được đấy, rất ý nghĩa nữa. Bà nghĩ sao?

Mai im lặng. Tại sao lại là bài hát này chứ? Mai luôn muốn dành tặng nó cho Tuấn vậy mà giờ tên ngốc ấy lại muốn đàn tặng nó cho người khác. Tại sao chứ? Tại sao?

-    Ông chọn bài khác không được à?

-    Tại sao? Bà thấy không ổn chỗ nào à?

-    Ờ ... Không. Chỉ là... Mà thôi, ông chọn bài này đi.

-    Cứ thế bà nhé! Từ mai tôi sẽ tập bài này

Mai kiên nhẫn cùng Tuấn đi theo từng nốt nhạc, giọng Tuấn trong và ấm áp như ly cà phê sữa nồng nàn. Duyên là cô gái thật may mắn, Mai ghen tị với nó biết nhường nào. Điều duy nhất mà Mai làm được là che giấu đi cảm xúc của mình. Sự quan tâm Mai dành cho Tuấn hội con gái trong lớp ai cũng thấy rõ, nhất là hội bạn cùng bàn, vậy mà mỗi một kẻ ngốc nghếch mãi không nhận ra.

-    Mai này! Tao thấy mấy hôm nay mày làm sao ấy? Có phải vì chuyện của Tuấn không? Mắt cận nhìn nó lo lắng.

-    Uhm. Mày biết vụ Tuấn thích Phương Duyên bí thư A6 rồi à? Tao không biết phải làm sao nữa mày ạ.

-    Tại sao mày không tỏ tình với nó đi? Phải nói cho nó biết tình cảm của mày chứ!

-    Nhưng mà...

-    Nhưng nhị cái gì hả ? Chỉ vì sự nhút nhát của mày mà Tuấn mới không hiểu tình cảm mày dành cho nó. Với Duyên chỉ là một cơn say nắng bất chợt mà thôi. Có lẽ Tuấn chưa hiểu ai mới là người mà nó thực sự quan tâm và quan tâm đến nó. Không thử sao biết hả? Đừng để chậm chân mà hối hận cả đời nhé!

Mắt cận nói đúng. Mai đã quá nhút nhát và Tuấn được quyền biết tình cảm của Mai. Lần này nó sẽ quyết định liều vậy, không thể mãi che dấu cảm xúc của mình được.

***

Mai vội vã đạp xe về mặc Tuấn í ới gọi đằng sau. Nó cần phải có sự chuẩn bị thật kỹ càng cho sự kiện quan trọng ngày mai. Chắc hẳn Tuấn sẽ bất ngờ lắm cho coi. Tối hôm đó, Mai lôi cây ghita mẹ tặng hôm sinh nhật 15 tuổi ra, tỉ mẩn đi theo từng giai điệu ngọt ngào trong bài hát mà nó yêu thích nhất. Có thể sẽ là hơi ích kỉ khi Mai lại cướp bài hát mà Tuấn định tỏ tình để tỏ tình lại Tuấn nhưng tin chắc rằng Tuấn sẽ hiểu cho cô thôi.

-    Alo! Ông đang làm gì đấy?

-     Tôi đang ngồi giải mấy bài lượng giác ý mà!

-     Chiều mai gặp tôi ở chỗ mình vẫn tập ghita nhé! Tôi có chuyện muốn nói.

-     Chuyện quan trọng lắm à? Uhm, OK

-     Cứ thế nhé! Thôi, ông học tiếp đi.

Lúc này tim Mai thực sự đang vượt khỏi ầm kiểm soát của chủ nhân nó. Không biết ngày mai mọi chuyện sẽ như thế nào đây? Chắc đêm nay không ngủ được mất!

Khi Tuấn đến thì Mai đã đợi sẵn từ lúc nào rồi. Hôm nay tiết trời đã bớt lạnh hơn nhiều, thậm chí lấp ló trong tán cây cổ thụ phía trước hiên những tia nắng đầu tiên cũng yếu ớt hiện ra. Buổi chiều nay mọi thứ dường như ấm cúng đến lạ thường. Tuấn nở nụ cười tươi thường thấy khi nhìn thấy Mai, rất nhanh cậu ngồi xuống ngay cạnh cô bạn. Tuấn liếc nhìn sang bên cạnh, khá bất ngờ khi thấy Mai mang theo cây ghita mà cô bạn vô cùng cẩn trọng giữ gìn.

-     Gì thế này? Sao hôm nay bà lại mang báu vật đến trường vậy?

-     Tuấn à! - Mai ngập ngừng

-     Tôi đây! Sao thế?

-     Tôi muốn nói với ông một chuyện từ rất lâu rồi nhưng không biết phải nói thế nào nữa. Tôi đành mượn lời bài hát này để nói với ông vậy. Nghe xong thì cho tôi biết câu trả lời nhé!

Vừa dứt lời, Mai đã đặt tay lên cây đàn và gẩy những nốt nhạc đầu tiên.Tuấn ngơ ngác không hiểu tại sao Mai lại đàn khúc nhạc tỏ tình của mình. Nhưng rất nhanh chóng Tuấn đã bị cuốn vào từng câu hát như thể hôm đầu tiên hai người song ca vậy. Đầy đam mê và cuốn hút!

Và con tim tôi từ ngày ấy khi bước vào cuộc đời
Biết mãi về sau chỉ luôn yêu một người
Một người thôi...
Hãy ngồi lại bên tôi một phút cuối khi ngày sắp tàn
Vì sợ ngày mai sang tình đi khắp nơi thật vội vàng
Biết chăng ngày mai sẽ lại nhớ điên đầu
Hãy ngồi lại bên tôi.....

Tuấn khẽ liếc nhìn Mai, lúc này cô bạn vẫn đang chìm sâu vào từng câu hát tưởng như có thể lãng quên hết mọi thứ xung quanh mình. Mắt Mai khẽ nhắm để lộ đôi mi dài cong vút, lấp ló trên cao nắng vẫn tỏa xuống dịu dàng tan đi giá rét bao trùm cả tuần nay. Tất cả vạn vật lặng yên và êm dịu như ban mai tươi mát.

... Đừng nói không tin vì đã bao giờ bắt tin
Hãy cứ lặng yên khi tôi nói tôi tin người
Để tôi được tin và bước tiếp trong cuộc đời
Làm ơn, làm ơn
Đừng nói chia tay vì đã bao giờ nói yêu
Hãy cứ lặng yên khi tôi nói tôi yêu người
Để tôi được sống với ước mơ được yêu mãi...

Tuấn khẽ nín thở. Câu hỏi "Mai đang tỏ tình với mình ư?" quấn lấy suy nghĩ của cậu. Đúng là ngốc không chịu nổi mà. Nhưng dù thế nào thì "Hãy cứ lặng yên khi tôi nói tôi yêu người". Đúng! Hãy cứ lặng yên thôi!

... Hãy cứ đi về nơi xa đó
Nhưng đừng đi quá xa vời
Hãy cứ rong chơi suốt cuộc đời
Chỉ cần đến bên tôi vào những tháng năm cuối đời...

Vậy là cả hai đã đi đến câu hát cuối cùng. Có thể nghe thấy rõ lúc này đôi tim đang đập liên hồi. Chiếc lá khô từ đâu rơi xuống lướt trong không trung như thể muốn xóa nhòa bầu không khí kì lạ xung quanh. Tuấn nhìn Mai khẽ mỉm cười, đôi mắt cô bạn lúc này ánh lên một màu sắc lấp lánh như sương mai. Và cứ thế, nắng vẫn nhẹ nhàng tỏa ấm áp muôn nơi.

Tỏ tình hụt với nó không phải là cái gì đó đã kết thúc, mà chỉ là một sự khởi đầu mới cho một tình cảm mới mà thôi. Nó cũng nhận ra mình thực sự dũng cảm khi đã sống đúng với những xúc cảm thật của trái tim. Bởi có cô gái nào dám tỏ tình hai lần như nó chứ...

***
" Có một cô bé ngốc đã thích một gã khờ
Có một cô bé ngốc hình như là đã yêu
Có một cô bé ngốc vẫn tin và đợi chờ
Và một cô bé ngốc viết chuyện mình thành thơ..."

Lấy hết can đảm của một đứa con gái, nó gửi tin nhắn đó đến cho hắn, dòng tin nhắn mà nó đã thuộc lòng từ lúc nào, và không biết đã đọc nó bao nhiêu lần nữa. Giờ đây nó cảm nhận rõ nhịp đập loạn xạ của trái tim mình, bản thân nó cũng không tin những gì mình đã làm...

"Con gái, vô ăn cơm con" - tiếng mẹ đang giục nó trong bếp, còn nó đứng chôn chân giữa đất, đôi bàn tay giữ chặt lấy chiếc điện thọa của ba mà mồ hôi đỗ ra ướt đẫm. Đôi mắt nó hồi hộp chờ đợi, thời gian tưởng như đứng sững lại, nhịp tim nó trở nên vội vã hơn, một mớ bòng bong chiếm lấy cái đầu óc vốn đơn giản của nó. Bữa ăn qua đi nhanh chóng, nó cũng chẳng đủ sức để nhớ xem nó đã kết thúc bữa ăn như thế nào..."Hắn đọc tin nhắn chưa?", "Sao hắn không trả lời?", "Hắn sẽ cười mình ư?"...những câu hỏi chỉ chờ lúc nó rối trí nhất là lại tuôn ra không ngớt. Bây giờ nó sợ hơn là vui, nó trở nên nhút nhát, bé nhỏ hơn cái lúc dũng cảm gửi tin nhắn đó đi, nó sợ cái nó chờ đợi sẽ không đến, nó sợ hắn sẽ cười, sợ mình sẽ trở nên lố lăng trong mắt hắn. Rồi đây khi tình cảm của nó không được người ta chấp nhận, một đứa con gái bị từ chối trong lần tỏ tình đầu tiên khiến nó trở nên run rẩy.

"Ring ring.." chiếc điện thoại của ba bị nó chiếm dụng suốt cả ngày nay đang rung lên. Tim nó như đang nhảy nhót trong lồng ngực, ruột gan rối rít cả lên, nhưng rồi cả thế giới xung quanh nó bỗng sụp đổ, "Làm bạn thôi nhé!”, hắn đã trả lời, và nó cũng kịp nhận ra hai chữ "đơn phương". Nó cảm thấy xấu hổ hơn là hụt hẫng, nó thấy mình trở nên thê thảm - thê thảm theo cái cách mà một đứa đơn giản như nó có thể định nghĩa ra.

Lần đầu tiên trong đời nó có cảm xúc kì lạ như vậy với một đứa con trai là hắn. Đó là hồi đầu lớp 10, khi mọi thứ với nó đều lạ lẫm, hắn là người nó quen đầu tiên cũng là người đã chiếm hết sự chú  ý của nó bằng nụ cười răng khểnh rất duyên. Với nó những ngày tới trường trở nên thú vị hơn nhiều, nó thấy vui một cách kì lạ. Nó thích được nhìn hắn từ xa, được là người nhìn thấy nụ cười đầu tiên của hắn khi đến trường. Nó cho mình cái quyền đưa ánh mắt dò xét mỗi khi hắn nói chuyện với những cô bạn khác, cho mình cái quyền được " ghen ", cho mình cái trách nhiệm tự an ủi bản thân sau mỗi  lần phớt lờ của hắn. Dĩ nhiên những cảm xúc đó nó chỉ giữ riêng cho mình, ngay cả phải đánh trống lảng với những nhỏ bạn khi tụi nó nhận ra sự khác lạ của cô bạn thân.

"Phải trả lời tin nhắn chứ " - nó thầm nhủ mình như vậy.

"Hô hô, là bạn chứ là gì nữa chẳng lẽ làm người yêu à? đừng nói với tui là ông đang nghĩ gì đó đấy nhé...sắp tới 1/4 rồi đùa ông tí cho vui thôi, là quà tiền Cá tháng tư đấy."

" Nghĩ gì đâu...bà đúng là rãnh thiệt mà", hắn trả lời.

Đọc xong, thẫn thờ trở về phòng, tâm trí nó chắc đang nhởn nhơ ở đâu đó rồi. Thế đó, nó là người mở đầu câu chuyện cũng là người khép lại câu chuyện còn chưa bắt đầu như vậy đó. Một câu chuyện với những cảm xúc riêng mà chính nó đã tự xây dựng trong 5 tháng. Nó không dám nói gì thêm bởi càng nói cái tủi hờn trong lòng nó lại lớn dần lên thôi.

Buổi sáng, đến trường, nắng trong veo lọt qua khe cửa, nắng lọt vào đôi mắt he hé của nó, chói chang. Lòng nó bây giờ vẫn là một đống hỗn loạn, nó sợ phải giáp mặt hắn vào lúc này. Vẫn như thường lệ, nó đến trường từ sớm - thói quen mà nó không thể bỏ trong suốt 5 tháng qua, yên vị ở chỗ ngồi, nhìn ra cửa lớp, nó chờ đợi một cái gì đó và cũng sợ một cái gì đó.

"Huyền, đầu óc bà đang ở đâu thế, lại tương tư anh nào rồi phải không? Kể tui nghe coi, tui làm quân sư quạt mo miễn phí cho...", hắn cười cùng với tiếng vỗ mạnh lên vai làm xóa tan cái không gian tĩnh lặng đang vây lấy nó. "Ừ..", Nó nhoẻn miệng cười, nụ cười luôn giúp nó gỡ những lúc bí bách như thế này. Ít nhất cũng thấy nhẹ nhỏm khi hắn vẫn chưa nhận ra cái cảm xúc thật sự vẫn đang len lỏi trong nó. Chỉ những lúc này, sự vô tư hồn nhiên của hắn lại khiến nó trở nên yên tâm hơn dù cho đầu óc nó vẫn là một mớ bùi nhùi khó tả. Hắn vẫn cười với nó, vẫn làm bạn với nó, vẫn xuất hiện trước mặt nó mỗi ngày, như thế là đủ, đủ để nó tiếp tục hy vọng, tiếp tục chờ đợi, tiếp tục những thói quen mà nó không thể bỏ.

Ngày sinh nhật của hắn, nó hồi hộp còn hơn cả người trong cuộc. Từ rất sớm, nó đã chuẩn bị một món quà " đặc biệt " và đã tưởng tượng không biết bao nhiêu lần làm thế nào để tặng quà sao cho tự nhiên nhất bởi cái lần tỏ tình hụt bữa trước làm nó trở nên ngượng nghịu mỗi khi đối diện với hắn. Cả ngày đó, nhìn hắn cười toe toét với lũ bạn thân để mở từng hộp quà, còn nó thì ngồi vân vê món quà mang tên "đặc biệt" ấy trong tay.

Tan lớp, lũ bạn ùa về hết, cũng may hôm nay chúng nó lại không nhận ra sự biến mất kì lạ của nhỏ bạn, nó lẻn ra ngoài khi không ai chú ý, đặt món quà sau góc hành lang lớp. Không biết vì sao nó lại hành động như vậy nữa, có lẽ nó sợ người khác phát hiện ra tình cảm của nó mà nhất là đám bạn nhiều chuyện và rất tò mò kia. Vội vã, nó chỉ kịp ngoái nhìn món quà một lần khi chắc chắn vẫn ở đó an toàn, chạy đi tìm cái con người giờ còn đang vất vả với đống quà trên tay, nó nói nhỏ vào tai hắn "góc hành lang lớp". Nói rồi nó đẩy nhẹ cái cơ thể còn chút ngơ ngác đó về phía hành lang, xong nó vụt chạy thật nhanh trong ánh nắng chảy đều...

Nó đi chốc chốc lại quay lại nhìn, không biết là nhìn cái gì, chỉ biết là nó đang chờ đợi... Một lần nữa hắn lại phá tan cái suy nghĩ vẩn vơ có chút mơ màng của nó. Hắn đến thật, đến như tim nó vẫn luôn chờ đợi. Giọt mồ hôi lăn dài trên khuôn mặt khi hắn nói hết câu "Hôm đó là thật phải không?". Nó quay lưng bước đi nhanh hơn, được một quãng, nó quay lại nhìn hắn đưa cánh tay vẫy vẫy, " Không biết, đi nhé..". Nó biết hắn vẫn đang nhìn nó, nhìn những tia nắng con con xuyên qua khoảng cách giữa những ngón tay nó. Nó không biết hắn đang nghĩ gì, chỉ biết là nó đang cười thôi, nụ cười hạnh phúc lan tỏa, vì ai đó đã hiểu được tình cảm của nó.

Một đường xiên, đó là khoảng cách giữa hắn và nó, cho dù sau này hắn đối với nó là gì thì ở một nơi nào đó, nó vẫn dõi theo hắn, vẫn sẽ nhìn hắn trong nụ cười đầu tiên của ngày hôm ấy, vẫn sẽ giữ hình ảnh của hắn ở một nơi trong trái tim nhỏ bé của nó. Bởi nó không có cách nào để thôi nghĩ về hắn, không có cách nào để hình ảnh hắn thôi không xuất hiện nữa, nó cứ thích hắn thôi, vậy phải làm thế nào?

Tỏ tình hụt với nó không phải là cái gì đó đã kết thúc, mà chỉ là một sự khởi đầu mới cho một tình cảm mới mà thôi. Nó cũng nhận ra mình thực sự dũng cảm khi đã sống đúng với những xúc cảm thật của trái tim. Bởi có cô gái nào dám tỏ tình hai lần như nó chứ...

Fr : lovedegiocuondi.blogspot.com

No comments:

Post a Comment