Wednesday, September 3, 2014

Và tớ sẽ lại yêu thôi!

Sự mệt mỏi thấm dần, thấm dần - cho đến một ngày, mọi thứ trở nên nặng nề hết mức, chúng tôi buông tay nhau ra. Không cãi vã, không giận hờn, không dằn vặt. Đơn giản, chỉ là buông tay....

sua may tinh tai nha


 Tớ đã không khóc. Dù đó thực sự là nỗi đau tột cùng. Có lẽ tớ đã đủ trưởng thành để biết nước mắt chỉ dành cho những điều xứng đáng. Một ngày nào đó, tớ sẽ lại tự tin mở cửa lòng mình để chào đón một anh chàng tốt bụng. Một anh chàng xứng đáng là người cuối cùng sở hữu trái tim của tớ.

***
Giay bao ho lao dong

Ngày chúng ta gặp nhau…

Vào một ngày cuối thu se lạnh, tớ một mình leo lên núi Bạch Vân ngắm cảnh. Thành phố Sao Đỏ chìm trong màn sương mỏng manh, mờ nhạt trong ánh nắng chiều loang lổ.Khung cảnh đó có chút u ám và man mác buồn, nhưng tớ thích ngắm cảnh như thế.
bao tri may lanh
Nó mang cho tớ cảm giác vô cùng bình yên và nhẹ nhõm.Cậu thấy tớ ngồi lặng một mình thật lâu, nghĩ tớ có chuyện buồn nên đã đến làm quen. Tớ vốn là một người cởi mở thân thiện nên cũng dễ dàng nhận lời. Thế là chúng mình quen nhau.
Phu tung o to

Sau khi tạm biệt nhau trên đỉnh Bạch Vân đó, tớ có thêm niềm vui mỗi ngày từ cậu. Dù chúng ta cách xa nhau cả mấy trăm cây số, tớ làm văn phòng chẳng mấy khi đi xa được, còn cậu làm điều dưỡng trong một bệnh viện nhà nước nên cũng chẳng có thời gian gặp nhau. Nhưng chúng ta vẫn bên nhau hàng ngày bằng tin nhắn và video chat.
sua may nuoc nong

Mỗi ngày tớ nghĩ đến cậu nhiều hơn, tưởng tượng về tương lai với cậu nhiều hơn.Và tớ không biết là tớ đã yêu cậu từ lúc nào không rõ.Chúng ta đã bỏ qua khoảng cách địa lý để được yêu nhau.Dẫu biết rằng, yêu xa sẽ phải thiệt thòi nhiều lắm. Chúng ta sẽ không thể có mặt mỗi khi cần nhau, chúng ta không thể nắm tay nhau khi mùa đông giá lạnh đến. Chúng ta chẳng thể hãnh diện giới thiệu nhau với bạn bè. Và tớ sẽ chẳng được cậu ôm chặt vào lòng mỗi khi cảm thấy yếu đuối.
Bao ho lao dong
Nhưng đó vẫn là những tháng ngày vô cùng hạnh phúc với tớ.Rồi một ngày, cậu để tớ và mẹ cậu nói chuyện với nhau trên video chat.Mẹ cậu vui tính và cũng rất hiền từ.Tớ đã đã rất vui khi mẹủng hộ quan hệ của hai đứa.
Giay dan tuong

-Con hãy đến nhà bác một lần, rồi hai bác sẽ theo con về quê xin phép cha mẹ của con.

Mẹ muốn tớ đến nhà cậu, nhưng tớ đã để cái tôi của mình ngăn lại. Tớ là con gái mà, phải có giữ cho mình chút « giá’’ chứ, sao tớ phải đến nhà cậu trước? Tớ đã cao ngạo nghĩ những điều khờ khạo đó. Và tớ đã không đến dù sau nhiều lần mẹ cậu mời tớ.

Và rồi một ngày. Sau cơn mưa chiều mùa hạ. Cậu bỗng dưng xuất hiện như những tia nắng dịu dàng xuyên qua những giọt mưa còn nán lại trên lá cỏ, lung linh và dễ thương biết nhường nào. Tớ chẳng ngại ngần chạy đến ôm chầm lấy cậu trước mặt chú bảo vệ công ty. Và tớ bật khóc…. Đó là những giọt nước mắt hạnh phúc, tớ hạnh phúc vì sau bao tháng ngày chờ đợi và mong mỏi thì cuối cùng cậu cũng đến bên tớ. Tớ hạnh phúc vì cuối cùng cũng không phải tưởng tượng ra hơi ấm của cậu. Tớ cứ thế, ôm ghì lấy cậu thật chặt để thỏa mãn nỗi nhớ sau những ngày xa cách.
sua tu lanh
Tớ dẫn cậu đi thăm thủ đô, qua những con đường đang mùa sấu rụng. Tung tăng hạnh phúc đi bên cậu như một đứa trẻ lần đầu tiên được đến công viên. Cảm xúc trong tớ vỡ òa khi cậu đặt đôi tay tớ lên má cậu, đôi mắt cậu dịu dàng nhìn tớ và nói:

‘‘ Có thể tớ không là người yêu đầu tiên, nhưng hãy cho tớ làm người yêu cuối cùng của cậu…. Anh yêu em nhiều lắm…’’

Tớ đã không thể nói lên lời nào giây phút đó, chỉ biết gật đầu và nước mắt lại lăn dài trong vòng tay cậu vì quá hạnh phúc.



Cậu đưa tớ về nhà gặp cha mẹ cậu.Tất cả mọi người đều quý tớ và ai cũng mong chúng ta sẽ thành đôi thật sớm. Cậu đã nói với mọi người trước mặt tớ rằng: ‘‘Con chưa muốn kết hôn, con muốn tạo một sự nghiệp ổn định để vợ con sau này không phải khổ….’’ Đó cũng là điều tớ mong muốn ở người chồng tương lai của mình.Thế nên tớ càng yêu cậu nhiều hơn sau câu nói đầy trưởng thành đó.
Và rồi… Công việc cậu không được ổn định, cậu đã quyết định đi vào tận miền Nam xa xôi để làm lại. Gia đình cậu ngăn cản, còn tớ thì không ý kiến vì tớ tin vào quyết định của cậu. Tin cậu sẽ làm được việc lớn. Tớ cũng tin vào tình yêu chúng ta, tớ tin vào khoảng cách địa lý sẽ không để cho chúng ta mất nhau.

Ngày cậu ra đi…

Bầu trời xám xịt cướp đi ánh nắng dịu dàng còn sót lại của chiều cuối thu. Tớ tiễn cậu ra sân bay, ngồi sau xe mà tớ ôm chặt lấy cậu như sợ ai đó cướp mất. Tớ tin vào tình yêu của mình nhưng vẫn có nỗi sợ gì đó sẽ cướp cậu tuột khỏi tay tớ. Sợ nước mắt của mình sẽ làm cậu nhụt chí nên tớ đã cố gắng pha trò thật hóm hỉnh để hai đứa cùng cười. Trước khi lên máy bay, cậu quay lại ôm tớ vào lòng thật chặt và nói:
Rang su tham my

-Chúng ta… tạm thời chia tay nhé !Anh không biết cuộc sống của anh sẽ thế nào. Nếu không thể chờ anh, em hãy tìm người khác ! Anh thực sự xin lỗi….

Tớ quá bất ngờ. Chưa kịp nói một câu mà cậu đã quay đi và qua cửa an ninh. Tớ chẳng kịp nói dù chỉ một câu ‘‘em sẽ chờ anh’’.

Tớ trở về mà lòng trống rỗng, tớ không muốn tin vào những lời cậu đã nói, và tớ chỉ hi vọng là đã nghe nhầm. Tớ lang thang qua những con đường chúng ta đã từng đi. Vài hạt mưa nho nhỏ rớt xuống con phố thơm nồng hoa sữa, chỉ thế thôi cũng đủ làm đôi mắt tớ nhòa lệ. Ai khiến chúng ta phải xa nhau? Ai khiến cậu phải nói lời chia tay đau như cắt thế kia với tớ? Tớ đau lắm, đau nhói trong lòng vô cùng. Nhưng tớ cũng biết mình chẳng thể trách ai khi hoài bão trong cậu quá lớn.Tớ đã tự hứa, nhất định sẽ chờ cậu.
Một năm trôi qua….

Tớ đã một mình vò võ chờ cậu, cho dù cậu chẳng một lần liên lạc lại.Tớ đã tin rằng chỉ vì công việc của cậu chưa ổn định nên chưa muốn liên lạc lại với tớ. Tớ vẫn đi về lẻ bóng trong khi bạn bè ai cũng lần lượt có gia đình. Vẫn một mình bước qua nỗi cô đơn trong những ngày cuối tuần hay ngày lễ và tự an ủi mình rằng rồi cậu sẽ quay lại thôi. Tớ vẫn đến nhà cậu mỗi khi có dịp đi công tác qua và sự chào đón nồng nhiệt của cha mẹ cậu lại cho tớ thêm sức mạnh để chờ đợi.

Rồi công ty mở thêm chi nhánh ở miền Nam. Đó là dịp để tớ xin chuyển công tác đến gần cậu hơn. Và sếp tớ đã đồng ý.

Tớ sẽ tìm cậu….

Tớ đã đến địa chỉ cha mẹ cậu cho tớ. Cậu đã chuyển đi cách đó vài tháng và không ai biết gì về cậu. Vậy là tớ sẽ phải tìm cậu mà không có chút manh mối nào.
Sài Gòn rộng lớn là thế, tớ biết tìm cậu ở đâu?

Niềm tin duy nhất trong tớ là biết mình đang hít thở cùng một vùng không khí với cậu, đó cũng là động lực để tớ có thêm sức mạnh để làm việc và đi tìm cậu.
Chuyển đến một nơi mới mà không có bạn bè, người thân. Cậu có biết tớ đã lạc lõng và đơn độc đến nhường nào. Khi mà ở miền Bắc đang chìm trong mùa đông giá rét, tớ nhớ những ngày được cậu hà hơi ấm của mình sưởi cho đôi tay lạnh cóng của tớ. Và tớ lại lang thang phóng xe dầm mưa ngoài đại lộ, chỉ mong có được cảm giác lạnh lẽo như mùa đông đang vây quanh mình. Cho dù biết cậu sẽ không ở bên mà sưởi ấm cho tớ.

Đi đến bất cứ đâu tớ cũng dáo dác đôi mắt kiếm tìm, mong được gặp cậu giữa biển người bao la này, hi vọng mỏng manh lắm nhưng niềm tin trong tớ vẫn vững chãi như ngày đầu cậu bỏ tớ ra đi. Tấm ảnh của cậu tớ cũng luôn mang theo bên mình để hỏi bất cứ ai tớ gặp ngoài đường. Dù có đôi khi mệt mỏi, và tự hỏi: ‘‘Liệu chúng ta đã lạc mất nhau vĩnh viễn? …. Nhưng tớ vẫn gạt đi ý nghĩ đó và vẫn tin sẽ tìm ra cậu. Dù đã từng có vài người đàn ông khác đến với tớ với thái độ chân thành nhưng tớ vẫn chưa bao giờ để lòng mình mất đi niềm tin với cậu.
 Ban vai cho tan binh
Cho đến cuối tuần trước, khi tớ ngồi một mình trong công viên Tao Đàn nhìn từng đôi tình nhân đi qua mình mà trong lòng ao ước có cậu bên cạnh. Sau nửa năm ở nơi xa xứ mòn mỏi tìm kiếm cậu như tìm hạt cát giữa sa mạc thì cậu xuất hiện. Bầu trời trước mặt tớ như sụp đổ.Tớ đã chẳng thể chạy đến ôm lấy cậu như tớ nghĩ.

Tớ đã quá sốc khi nhìn thấy cậu đã hoàn toàn biến thành một con người khác. Cậu gầy gò rất nhiều, cạo trọc đầu và xăm trổ đầy mình, mặc chiếc áo ba lỗ màu trắng với chiếc quần jeans bụi bặm, tay trong tay với một cô gái chẳng còn gì để hở được nữa. Cậu biết hút thuốc lá, biết đeo khuyên tai, trên cách tay chi chít vết thâm mà kinh nghiệm cho tớ biết đó là vết chích ma túy. Bộ dạng của cậu khiến những người xung quanh nhìn với ánh mắt ái ngại và lắc đầu.

Là cậu đó ư?

Tớ đã cố định thần lại, quay lưng đi và hi vọng mình nhận nhầm. Nhưng không!

Là chính cậu, vết sẹo do bọ xít để lại trên vai trái vẫn rõ như in, và chiếc đồng hồ trên tay tớ tặng cậu dịp sinh nhật vẫn còn đó.

Là chính cậu, chính là người con trai ngoan hiền tớ từng yêu, chính là người tớ đã vò võ bao năm chờ đợi và kiếm tìm.



Cậu nhìn thấy tớ, một chút giật mình đứng khựng lại. Tớ biết, cậu không thể lại gần và trò chuyện với tớ như lần đầu tiên gặp nhau trên đỉnh núi Bạch Vân. Cậu biết đôi mắt tớ đẫm lệ nhìn cậu một cách vô hồn nhưng cậu vẫn không lại gần tớ dù chỉ để chào nhau một câu.

Sao cậu có thể thay đổi nhanh đến vậy? Mới gần hai năm kể từ ngày cậu rời bỏ mọi người ra đi mà cả thể xác lẫn tâm hồn cậu cũng thay đổi. Xã hội bon chen phức tạp này đã khiến cậu đổi thay đến mức không còn là cậu nữa hay sao?

Tớ chẳng thể tiếp tục nhìn người con trai ngoan hiền mình từng yêu trong bộ dáng đó nữa, nghẹn ngào đặt tấm ảnh của cậu lên ghế đá và ra về. Tớ vẫn nghĩ mình là người mau nước mắt, nhưng không. Tớ đã không khóc. Dù đó thực sự là nỗi đau tột cùng. Có lẽ tớ đã đủ trưởng thành để biết nước mắt chỉ dành cho những điều xứng đáng.

Tớ không trách cậu phũ phàng với tớ. Chỉ trách bản thân mình quá tin vào tình yêu, trách mình không chịu nghe lời chia tay cậu đã nói khi lên máy bay. Tất cả là do tớ đã đặt niềm tin vào tình yêu của mình quá nhiều, tin vào lời tỏ tình năm xưa của cậu. ‘‘…hãy để anh làm người yêu cuối cùng của em’’.

Cậu còn chưa biết, cậu là người đầu tiên trong trái tim tớ, và đáng ra cậu cũng sẽ là người cuối cùng và người duy nhất sở hữu trái tim nguyên vẹn đó. Nhưng chính cậu đã không muốn thì tớ đành phải ra đi. Vì tớ không còn lý do nào để đặt tình yêu của mình nơi cậu nữa. Cậu không còn xứng đáng!

Tớ sẽ không sao bởi vết thương nào rồi cũng sẽ có lúc lành lại. Cậu và cả nỗi đau sẽ chỉ là quá khứ, thời gian sẽ khiến mọi thứ nhạt nhòa dần. Và một ngày nào đó, trái tim tớ sẽ nguôi ngoai. Một ngày nào đó, tớ sẽ lại tự tin mở cửa lòng mình để chào đón một anh chàng tốt bụng. Một anh chàng xứng đáng là người cuối cùng sở hữu trái tim của tớ.

Và tớ sẽ lại yêu thôi!

Fr : lovedegiocuondi.blogspot.com

No comments:

Post a Comment