Monday, September 22, 2014

Viết cho mình bài thơ cuối không anh

Tại sao chúng ta lại nhắm mắt
- Khi ngủ
- Khi khóc
-K hi cầu nguyện
- Khi tưởng tượng
…và…
- Khi hôn nhau!?
 Bởi vì những điều tốt đẹp nhất thế gian không thể nhìn thấy bằng mắt mà phải cảm nhận bằng con tim
…và… cả tâm hồn!

 May dong phuc



Em viết cho mình bài thơ cuối không anh.
Bằng cả trái tim yêu thương vừa vụn vỡ.
Yêu, là cùng nắm tay nhau đi đến cuối con đường hạnh phúc, nhưng con đường mình đã từng đi qua giờ đây phía cuối chỉ còn lại mình em, mặc dù đó là quyết định của riêng em, nhưng chẳng thể nào quên được tất cả những gì mình muốn xóa…
Kỷ niệm dường như mới hôm qua…Nó hiện hữu trong mỗi ngày mỗi giờ trong cuộc sống của em, cứ băng qua khoảng trống tâm hồn em khi đêm về, và như thế anh cứ chập chờn trong những giấc mơ của em. Đêm hàng đêm em chơi vơi dưới ánh đèn vàng úa, nhiều lúc muốn lao đến bên anh để được dựa vào bờ vai êm ái của anh, nhưng anh ơi, em không thể vượt qua được cảm giác tội lỗi khi nghĩ về ánh mắt trong sáng thơ ngây của con gái anh. Em không thể tàn phá một gia đình và cướp đi hạnh phúc của người khác...
Rang su cao cap
Khi em yêu anh, em du dương, say sưa với niềm hạnh phúc bất tận. Em thấy mình đang bay bổng, phiêu linh, hoang đàng trên đôi cánh tình yêu. Khi em đắm mình trong sự nồng nàn, dịu ngọt của giấc mơ bay là em đã cháy hết mình trong tình yêu của chính em, nhưng rồi sau những giấc mơ bay, em không thể nào thoát khỏi mặc cảm có lỗi. Có lẽ, em đã yêu anh nhiều hơn em nghĩ. Em yêu anh nhiều hơn những gì em có thể hình dung, nhưng làm sao em có thể giành lấy hạnh phúc không thuộc về mình. Bao năm qua mình cứ lặng lẽ đi bên cuộc đời nhau, nhưng cả anh và em đều chưa một lần đủ can đảm vứt bỏ tất cả hiện tại để đến bên nhau. Khó lắm phải không anh? Em biết, và em vẫn biết, nhưng sao vẫn nhói lòng khi nghĩ về phía cuối con đường em đang đi. Những tháng ngày yêu anh là những tháng ngày em sống trong thứ hạnh phúc đau khổ, dằn vặt vì biết mình sẽ chỉ có thể là đi bên lề cuộc đời anh mà thôi. Đã hơn một lần em hỏi anh rằng chúng ta là gì của nhau. Câu hỏi này tưởng chừng như đơn giản, nhưng mãi cho đến giây phút này vẫn không có câu trả lời. Rất nhiều đêm em hoang mang lo sợ khi nghĩ đến một ngày mình phải bước về cuối con đường không anh.
Trong tận cùng sâu thẳm của màn đêm
Em run rẩy chờ tình yêu chạm đến…
phutungoto

Đã nhiều lần em tự hỏi tại sao chúng ta lại yêu nhau? Tại sao mình không đến bên nhau khi cả hai cảm thấy được sinh ra là để có nhau trong đời? Tại sao tình yêu đầu đời của em lại dành cho một người đàn ông đã trói buộc cuộc đời mình vào cuộc hôn nhân do gia đình chọn lựa ? Quá nghiệt ngã và trớ trêu của số phận, ông trời cho chúng ta tồn tại trên đời này nhưng dường như không cho chúng ta được trọn vẹn trong tình yêu. Khi mới yêu anh, em ngây thơ nghĩ rằng chỉ cần được anh yêu là mọi thứ trên đời trở nên vô nghĩa. Một khi chấp nhận yêu anh, đồng nghĩa với việc em sẽ phải chấp nhận mình thiệt thòi nhiều thứ, kể cả tương lai của mình. Với em, tình yêu quá đỗi lớn lao thì mọi thứ dường như đã trở nên bé nhỏ. Em đã quen dần với những mất mát, tổn tương, đau khổ và cả tương lai không định trước của mình, nhưng em vẫn không quen được sự cô đơn xâm lấn tâm hồn mình khi anh quay trở về thực hiện trách nhiệm của người đàn ông trong gia đình. Dẫu biết, đã là người thứ ba thì làm sao có được sự trọn vẹn trong tình yêu, nhưng em vẫn cứ mơ về một miền xa hạnh phúc. Những lúc như thế em cảm thấy bất lực và căm ghét bản thân mình. Nhiều lúc em muốn là hạt sương tan vào mỗi buổi sớm mai khi em vừa thức giấc, để em không còn cảm giác trống vắng khi bắt đầu một ngày mới không anh. Em muốn là ánh trăng vỡ tan trong đêm vắng để không còn nhớ mong khi mỗi đêm về. Em muốn là giọt nước mắt rơi trong tận cùng đau khổ, để rồi ngày mai khi ánh dương vừa ló dạng, em sẽ không còn khóc vì anh. Em muốn chôn nỗi buồn xuống vực sâu, để rồi em có thể quên anh và bắt đầu cuộc đời mới của chính mình. Em muốn anh rằng anh hãy thôi xuất hiện trong những giấc mơ của em đi, vì ngay cả trong mơ em cũng phải mệt mỏi chạy theo giành giật lấy anh trong vòng tay người khác…
Đêm, nhiều đêm em cảm thấy cô đơn...
Em thèm được vỗ về an ủi…
Em thèm được ôm…
Em thèm được anh hôn vào đôi mắt…
Em thèm được nhìn thấy lại nụ cười trên đôi mắt, đôi môi của anh...
Em thèm được cảm giác ấm áp khi bàn tay nhỏ bé của mình được bàn tay anh nắm chặt giữa một chiều mưa bay…
Em thèm được ngồi nép sau bờ vai rộng của anh và mơ màng thong dong đi qua từng con phố…
Giờ đây mỗi góc phố mình đã đi qua vẫn đầy ấp những yêu thương ngày nào, nhưng chỉ còn lại riêng mình em.
Em thật sự đã rời xa anh?
Phố những ngày không anh sao thênh thang quá. Cái nắng hanh vàng của những ngày hè cứ len lỏi vào em nỗi nhớ anh…Không biết tự bao giờ, mỗi khi nghĩ về anh, là em lại liên tưởng đến những giọt nắng tươi tắn, lung linh, lấp ló bên bờ vai anh khi mình cùng nhau nhâm nhi cốc cà phê bên quán cóc ven đường, những giọt nắng không đủ chiếu sáng cả cuộc đời, nhưng đã thắp lên những ngọn lửa hy vọng trong trái tim em mỗi khi thấy mình chơi vơi…Nắng hôm nay vẫn ùa về trên phố nhưng sao em thấy những giọt nắng giờ không còn lung linh như ngày nào.
Vì sao?
"Yêu, là cùng nhau chia đôi nỗi buồn
Là cùng chung vui phút giây hạnh phúc
Dắt nhau đi trên ngày xanh
sua may nuoc nong
Yêu, là cùng chung bước trên con đường
Cùng nắm tay nhau thật chặt
Để luôn nhớ rằng, bước thật chậm để biết yêu em nhiều hơn…"
(Phía cuối con đường – Hoàng Anh Minh)
Yêu, là cùng nhau đi đến cuối con đường, nhưng con đường mình đã từng đi qua giờ đây phía cuối chỉ riêng mình em, mặc dù đó là quyết định của riêng em, nhưng chẳng thể nào quên được tất cả những gì mình muốn xóa…

Cứ thế, mỗi một ngày…
Em thương những gì tưởng chừng đã cũ của chính em.
Em thương những kỷ niệm ngày mưa một mình lang thang vô định tìm kiếm bóng dáng anh…
Em thương những đêm hè mình đau đáu vì không đến được với nhau…
Em thương anh!
Nhưng…Em phải dừng lại…để bắt đầu một cuộc đời mới...Rồi hụt hẫng sẽ qua...Rồi niềm đau, nỗi nhớ cũng theo đêm trôi về miền nhớ…Em phải quen với những tháng ngày không có anh trong cuộc đời…Em phải quên những gì thuộc về ngày hôm qua không trọn vẹn…Rồi một ngày nào đó…Hạnh phúc diệu kỳ sẽ đến với em, cho dù… hạnh phúc đó mong manh như vệt nắng cuối trời…
Em viết cho mình bài thơ cuối không anh.
Bằng cả trái tim yêu thương vừa vụn vỡ.
Sau giấc mơ hoang, em hồi sinh thắp lửa.
Đốt những nồng nàn, nhung nhớ của ngày xưa.
Em xóa nỗi buồn, nước mắt chảy trong đêm.
Gói những yêu thương cuộn trong dòng ký ức.
Rồi mai thức giấc, chìm trong màu quên lãng.
Thả nắm bụi tàn, kỷ niệm xuống mồ sâu...



Fr : lovedegiocuondi.blogspot.com

No comments:

Post a Comment