Sunday, September 21, 2014

Yêu anh nhiều như Sài Gòn chưa hết nắng

Believe in the sprit of love… it can heal all things.
Tìn vào sự bất tử của tình yêu điều đó có thể hàn gắn mọi thứ.

Quan ao cong nhan


Sài Gòn, những ngày cuối đông…
Sài Gòn bước vào đông… những ngày se se lạnh. Giữa đất trời của Sài thành vốn ồn ào hối hả này chợt có phút giây em lặng đi trong những khoảng mênh mông thân thương về anh…về miền Hà Nội thương nhớ, nơi che chở và ôm ấp anh bằng những mùa đông lạnh. Có gió heo mây run rẩy và những hàng cây khẳng khiu trơ trụi vì rét. Hà Nội mùa này lạnh lắm phải không anh..!?
Câu hỏi bỏ lỡ trên môi em mỗi lần em nghĩ về anh. Người đàn ông em đã từng yêu thương đến thế…đã xa em rồi. Em không còn mơ màng để nghĩ còn anh tay trong tay em nữa. Em sống trong kỷ niệm thân thương và êm đềm về anh…dù đôi khi em cảm thấy đau đớn vì yêu thương quá ư mong manh. Kẻ Bắc người Nam và hơn ba năm dài không đủ để em quên được anh. Em chưa từng nếm trải nỗi đau nào chuếnh choáng hơn thế nữa. Người em rệu rã nỗi đau vì.. xa anh. Anh ơi, anh ở đâu trong “mùa đông” của em. Một mùa đông dài dệt bằng nỗi cô đơn khắc khoải…
Em đã nhớ anh nhiều biết nhường nào, những ngày thân yêu ngập tràn của chúng ta. Nhớ cái bụng tròn tròn âm ấm của anh. Em vẫn thích gối đầu lên nó. Ngày xưa em thường nói với anh “Gia đình mình chỉ cần mua hai chiếc gối thôi, một cái cho anh, một cái cho con chúng ta, còn em chỉ thích được gối lên cái bụng tròn và ấm của anh thôi, với em không chiếc gối nào êm ái hơn thế nữa ”. Anh có còn nhớ không anh?
 Sửa máy lạnh

Giờ đây, những giọt nước mắt nối tiếp lăn trên má em nóng hổi. Nếu là chia tay… sao anh không để em kịp ôm sau lưng anh một lần nữa ? Vì lưng anh rộng và ấm nhiều lắm anh biết không ? Nếu là chia tay…sao anh không để em kịp ăn kem bên anh thêm một lần nữa? Em sẽ cảm nhận nó ngọt và mát biết mấy. Anh sẽ nhường hết cho em những viên kem đầy màu sắc và mứt thơm, còn anh thì chỉ ăn kem trắng thôi. Phải! Nếu là chia tay… Sao anh không để em một lần ra Hà Nội thăm anh? Em đã yêu anh gần hết quãng đời sinh viên của em, với em ngày ấy cuộc sống vất vả xa nhà thì một tấm vé máy bay từ Sài Gòn ra Hà Nội để thăm anh chỉ là điều em ao ước. Giờ đây, ra trường với công việc ổn định hơn, em không phải dành dụm và trăn trở như xưa nữa… Em giấu tiếng thở dài qua làn nước mắt. Em vẫn chưa một lần ra Hà Nội thăm anh…
Anh đi bỏ lại tình yêu của em…dang dở những nụ hôn ngọt ngào bất tận. Anh lạnh lùng và bí ẩn. Anh trầm ngâm qua làn khói thuốc, suy tư… im lặng. Có gì làm em yêu anh đến si dại đến thế? Anh về Hà Nội để lại những khoảng trống trong lòng em rộng mãi. Có những chiều nhìn status anh sáng đèn. Nickname quen thuộc với nụ cười dịu dàng.. mà em luôn ngỡ rằng chỉ của riêng em thôi. Em đã dành cho anh tất cả ánh mắt ngây thơ, nụ cười vụng dại, cái nhìn bẽn lẽn, một tình yêu chân thành và nỗi nhớ da diết không bao giờ tắt. Vậy mà anh đi mãi, để lại lời chia tay lơ lửng giữa mùa đông…
Những câu thơ dành tặng anh cũng vỡ đôi...
Yêu anh nhiều như Sài Gòn chưa hết nắng
Phu tung o to
Thương anh bao nhiêu lại xa vắng những chiều
Pick Tim nhớ…nghĩ gì anh không nói..?
Để quên nụ cười và đôi mắt xa xăm.

Anh không dành tình yêu cho em bằng lời nói, không dành cho em nhiệt tình bằng sự đón đưa…anh chỉ có thể âu yếm em bằng ánh mắt, xiết em vào lòng bằng hơi ấm của anh. Anh dành cho em tình yêu không bao giờ giống ai cả, anh lạnh lùng như cơn gió mùa đông thoảng qua nhưng đủ làm tê buốt cả một cuộc đời… như em ! Em không hiểu vì sao em yêu anh nhiều như vậy…Em chỉ biết mỗi khi Sài Gòn chớm lạnh em vẫn nhớ về anh khôn nguôi, nỗi nhớ ấy khắc khoải, cồn cào…và mãnh liệt đủ để nhấn chìm em trong nước mắt mặn đắng.
Giay dan tuong
Khi em chập chững những tháng ngày không có anh. Khoảng cách Sài Gòn – Hà Nội dường như dài hun hút. Anh xa mãi, đi mãi và ấp ôm trong lòng những khoảng không bao la của riêng anh. Em buồn lắm! Khi người ta nói: “Sài Gòn đã vào cái ngày lạnh nhất..!” nhưng với em… ngày lạnh nhất là khi em không còn anh bên em nữa.


 fr: lovedegiocuondi

No comments:

Post a Comment