Wednesday, September 24, 2014

Cái lạnh lại đến từ trong lòng...buốt giá...

Người yêu thì quá dễ để có - Còn hạnh phúc thì quá khó để tìm .

 Quan ao bao ho lao dong


Thành ngồi im lặng trong bóng tối. Điếu thuốc trên tay đã gần tàn. Anh rít một hơi mạnh, làm cho lửa sáng lên rồi tắt ngúm. Anh vứt tàn thuốc xuống chân, di di và nhếch môi cười. Gió từ mặt hồ thổi lên lạnh buốt. Thành bất động. Gương mặt anh bị bóng tối chạm khắc những đường nét xương xương gầy gò. Chỉ có đôi mắt là sáng lên những ánh sắc lạnh.
Tít...tít...Tiếng tin nhắn đến làm anh giật mình.
"May dang o dau the? Nhau khong? Bon tao doi"
Anh liếc mắt nhìn đồng hồ. 23 giờ30 phút.
 sua may lanh
- Ừ, bọn mày đang ở đâu? Tao đến!
Thành loạng choạng đứng dậy. Anh quay xe, rồ ga phóng đi. Hà Nội về đêm thưa thớt người. Ánh điện đường vàng làm hàng cây hai bên đường nghiêng nghiêng cô độc. Tháng ba, hoa sưa trắng thấp thoáng trong những tán lá xanh. Nhưng hôm nay Thành không có tâm trạng phấn khởi để ngắm nhìn nó như mọi khi...
Thành lao vào quán. Đám bạn thấy anh đến đứng dậy vẫy tay chào đón.
Những chúc tụng, những hân hoan...Thành chẳng nhớ mình uống bao nhiêu, chẳng biết tại sao mình về được đến nhà, chỉ biết đầu anh đau nhức và nặng nề như búa bổ. Cổ họng anh khô khốc. Một cảm giác bức bối. Anh dứt phăng chiếc áo mỏng trên người, lần đến vòi nước và xối lên mặt mình. Nước lạnh. Thành ngúc ngắc đầu...Anh mệt mỏi ngã mình trên chiếc ghế...
Gì đây? Nước mắt ư? Mình khóc ư? Khốn nạn. Một thằng đàn ông mà lại rơi nước mắt sao?
Ánh mắt anh nhìn xoáy vào bóng đêm. Đêm lạnh, nhưng tinh khiết lắm, đơn độc lắm. Nó cũng trống rỗng và hoang dại như anh lúc này.

Máy tính vẫn bật. Anh ra ngoài quên tắt máy. Đột nhiên một Yahoo Alert nhảy vào giữa màn hình...
Gì đây? Thơ à? Thơ với thẩn? Lưu Quang Vũ à?
Thành lẩm nhẩm đọc :
CÓ NHỮNG LÚC
“Có những lúc tâm hồn tôi rách nát
Như một chiếc lá khô như một chồng gạch vụn
Một tấm gương chẳng biết soi gì
Một đáy giếng cạn không một hốc mắt đen sì
Trời chật trội như chiếc lồng trống rỗng
Thành phố đầy bụi bặm
 Phu tung o to
Những mặt người lì nhẵn chen nha”
...Ừ, rách nát. Đúng. Tâm hồn mình rách nát...như lá khô, như gạch vụn, như một đáy giếng cạn. Rách nát đã sao, lá khô, gạch vụn thì sao. Công danh, sự nghiệp, tiền tài, tình yêu cũng chỉ là phù phiếm...là cái áo mặc ngoài thân. Rách rồi thay, nhỉ? Thế mà chẳng ai thoát được khỏi nó? Lao đầu vào nó như con thiêu thân rồi chết đớn đau...
“Tôi biết làm gì tôi biết đi đâu
Tôi chẳng còn điếu thuốc nào
Đốt lên cho đỡ sợ
Yếu đuối đến cộc cằn thô lỗ
Tôi xấu xí mù loà như đứa trẻ mồ côi
Tình yêu trong lòng tôi chẳng ích lợi cho ai
Những gì mọi người cần, tôi chẳng thiết
Tôi khao khát yêu người
Mà không yêu sao được
Cuộc đời như một mụ già dâm đãng
Một núi dây thừng bẩn thỉu rối ren”
Đời là "một mụ già dâm đãng". Một núi dây thừng bẩn thỉu rối ren thôi sao?

Thành vừa được thăng chức. Nhưng những mải mê công danh, những ham hố tự do khiến anh đánh mất tình yêu của Hải. Anh gục đầu xuống gối. Dáng vẻ mệt mỏi, đôi mắt sưng mọng, trống rỗng vừa xen những yếu đuối lẫn cương nghị của Hải như mũi dao cứa vào lòng anh sắc ngọt...
- Mình.... chia tay...nhé. - Cô cố ngăn tiếc nấc, nhưng nước mắt lại lăn dài hai bên má.
- Em...mệt mỏi rồi. Em đã cố gắng...nhưng không thể...
Thành choàng tay, ôm chặt Hải trong lòng. Người cô rung rung run rẩy và gần như ngã quỵ.
- Anh...xin lỗi. Em sẽ không rời xa anh đúng không?
- Không. Chúng ta không hợp nhau. Tốt hơn...nên chia tay.
Anh im lặng. Mà đến giờ không hiểu tại sao lúc đó anh lại im lặng. Chỉ đến khi, Hải quay bước, Thành mới giật mình...Cái giật mình của sự mất mát...
Hai giờ đêm. Thành không ngủ được. Anh bật máy, ...
Giay dan tuong
- Alô...
Không có tiếng nhấc máy. Không gian yên ắng...
Hải ngồi câm lặng bên bàn phím. Những dòng chữ siêu vẹo, nhạt nhoà. Bóng đêm lẩn khuất ngoài cửa sổ kéo một vệt dài mơ hồ, mong manh và loãng nhạt.
“Anh!
Em quyết định xa anh không phải trốn chạy tình yêu không trọn vẹn của chúng mình. Nhưng những cố gắng, nỗ lực của em đã đến giới hạn cuối cùng. Em cần một gia đình để yêu thương và được yêu thương. Còn anh quá bận bịu...Em không đòi hỏi anh phải từ bỏ hết tất cả những mối quan hệ bạn bè, những đam mê sự nghiệp; nhưng thời gian của anh quá ít ỏi để cho em có cơ hội được quan tâm đến anh. Có đôi lúc, em tự hỏi có phải mình là kẻ vô duyên vì cứ xen ngang cuộc đời và niềm vui của người khác, khiến họ cảm thấy không thoải mái...Nhưng không sao, em sẽ không làm phiền anh nữa.
Ngày mai em bay. Phương trời xa xôi, nhưng khoảng cách biết đâu lại cho em sự mạnh mẽ, rắn rỏi.
Chúc anh vạn sự bình an, thành công và hạnh phúc!
Em.
Hải"
Cô nhấc chuột bấm nút Send. Cái lạnh làm nước mắt khô đọng trên má. Đêm tĩnh lặng, yên bình như lòng cô lúc này. Hải bước nhẹ ra ngoài ban công. Không gian thoáng đãng. Hàng cây sưa bên kia đường rung rinh những cụm hoa trắng muốt, mong manh và kiêu kì. Hải khẽ cười...


Thành tỉnh giấc. Gần trưa rồi. Nắng rọi vào nhà những vạt dài ấm áp. Trời không còn lạnh nữa. Anh cũng thấy tỉnh táo hơn rất nhiều.
Anh giật mình. Có thư mới.
Thành lao ra khỏi cửa, leo vội lên chiếc taxi đỗ ngoài cổng.
Sân bay Nội Bài đông nghịt người. Thành hấp tấp, giọng anh lạc đi. Tiếng cô phát thanh viên vang lên trên loa:
Chuyến bay XXXX đi Paris chuẩn bị cất cánh...Đề nghị quý khách ổn định chỗ ngồi và thắt đai an toàn...Xin cảm ơn...
"Đường bằng phi cơ cất cánh. Đường vào trong tim gió mưa. Người ơi, em đã khuất xa chân trời...."
Chiếc taxi chuyển bánh. Thành ngồi câm lặng, nhưng anh lại thấm thía những lời hát của Duy Mạnh.
Nắng trong vắt, nhưng cái lạnh lại đến từ trong lòng...buốt giá...


Fr: lovedegiocuondi

No comments:

Post a Comment