Nếu cứ xếp nó lại và cất vào nơi sâu nhất trong con người bạn, chẳng có gì đảm bảo nó sẽ ở nguyên vị trí đó, và khi nó trỗi dậy bạn sẽ không đủ sức để chịu đựng. Cứ nhìn lại mỗi ngày một ít, đau từng chút và rồi một ngày bỗng dưng bạn sẽ được miễn dịch với nỗi đau mang tên ""quá khứ"". Khi đấy, bạn đã quên!."
Chim én về lại báo cho em một mùa yêu mới, tình yêu đang ở trong lồng ngực em, đang chảy trong người em như dòng suối nguồn tươi trẻ. Mùa xuân đã về, khoác trên mình màu xanh mới của cỏ cây, hoa lá, đất trời, màu của một tình yêu mới. Em nghĩ: “Đã đến lúc thay áo mới cho tâm hồn mình - tâm hồn để yêu anh”. Hãy đón nhận tình yêu của em để có một mùa yêu bội thu anh nhé.
Em đã bước đến bên đời anh như một cái duyên chưa hề định trước. Đến bên anh là cả một tâm hồn trong trắng của tuổi mới biết yêu, có mạo hiểm không khi em đem trang giấy trắng của tâm hồn mình để anh vẽ nháp lên đó?
Anh là mối tình đầu của em, là tuổi trẻ của em, là những mộng mơ mà em ấp ủ tuổi đôi mươi. Thời gian thấm thoắt thoi đưa, đàn én bay báo hiệu mùa xuân đến đã đến lúc em nghĩ về anh và cũng để em suy nghĩ về chính mình.
Mùa xuân đã về, khoác trên mình màu xanh mới của cỏ cây, hoa lá, đất trời, màu của một tình yêu mới. Em nghĩ: “Đã đến lúc thay áo mới cho tâm hồn mình - tâm hồn để yêu anh”.
Em bồi hồi nhớ về ngày đầu tiên bước vào cuộc đời anh, em cũng không biết tại sao lúc đó lại chọn anh. Em nói sẽ yêu anh nhưng dường như đó chỉ là lời nói đầu môi, còn tim em chẳng biết đã lạc vào vùng đất hoang nào đó đang bơ vơ lạc lõng chẳng biết đi về đâu.
Yêu anh nhưng em vẫn cảm thấy bơ vơ, lạc lõng. Bởi em chẳng hiểu gì về anh cả. Anh không phải là ước mơ mà ngày xưa em ngày đêm ấp ủ, ước mơ của em là người khác - người đã gắn bó cùng em với những thăng trầm, người cho em có chút ít tham vọng và đam mê. Nhưng anh thì khác, em sợ anh, em gắn với anh dường như là trách nhiệm với cuộc đời mình và gắn với anh vì cả em chấp nhận trả giá cho nhưng phút nông nổi.
Đã một mùa yêu đi qua nhưng tình yêu trong em chỉ như những giọt nắng le lói trong trời đông, vút nhẹ mang theo chút ấm áp đấy nhưng lại vụt qua một cách nhanh chóng, không cho ai cảm giác bình an. Tâm hồn em còn không tìm thấy một chút ấm áp nào.
Anh vẫn vậy, vẫn điềm tĩnh và sâu sắc khiến đôi khi em cảm thấy gai người. Bên anh, em cảm thấy nhỏ bé. Yêu anh rồi sao mà em hoang mang quá, em bị coi thường, em bị rơi vào bế tắc, em thấy chán nản và em muốn bỏ cuộc. Có lẽ nào mình chia tay từ đây, em mệt và thực sự rất cần một niềm tin mới.
Anh à! Cái mà em gọi là mùa yêu ấy có thật không? Em tự hỏi đã bao giờ thật lòng yêu anh? Đã bao giờ em chịu tìm hiểu về anh, đã bao giờ em ngồi lặng nghĩ về anh bằng cả trái tim. Anh đã khiến em hiểu thêm về chính con người mình, một người con gái yếu đuối, một người con gái sống quá phụ. Tệ hơn nữa là người con gái ấy không chịu học cách yêu thương người khác chỉ ích kỉ làm tổn thương chính mình. Trái tim yêu thương là trái tim nhiều mảnh vá. Em đã sai khi cho em vào lồng kính chỉ vì em sợ em phải tổn thương.
Chim én về lại báo cho em một mùa yêu mới, tình yêu đang ở trong lồng ngực em, đang chảy trong người em như dòng suối nguồn tươi trẻ. Em đã sẵn sàng yêu anh lại từ đầu, học cách quan tâm anh nhiều hơn. Hãy đón nhận tình yêu của em để có một mùa yêu bội thu anh nhé.
Fr : lovedegiocuondi.blogspot.com
No comments:
Post a Comment