Monday, September 8, 2014

Không sao cả vì anh là người đến sau

"Chẳng thà làm Ác Quỷ mà luôn luôn sống thật với chính bản thân mình 
Chứ đừng mang bộ mặt Thiên Thần rồi kèm thêm một Tâm Hồn Dơ Bẩn "

 bom muc gia re


Anh vẫn luôn ở đây, ngay sau cô, làm cô vui, nói chuyện với cô khi cô cần một người bạn để sẻ chia. Và anh biết anh đã yêu cô. Được gặp cô ở trường 5 lần một tuần, cũng làm anh đỡ nhớ cô, được nói chuyện với cô, chia sẽ với cô qua những tin nhắn đã đủ làm anh rất vui rồi. Không sao cả vì anh là người đến sau. Người đến sau vẫn mãi ở đây mỗi khi cô cần...

***
 Dong phuc cong nhan
Anh gặp cô ngày anh đi thi tuyển vào làm giảng viên một trường đại học ở gần nhà. Hôm ấy trời mưa và anh thì chẳng còn nhớ giảng đường G của cái trường này đi lối nào, anh vốn đã không ưa gì cái cách đặt tên các giảng đường ở trường đại học.
 sua may lanh quan 1

Ngày đó anh gặp cô ở cổng nhà xe, nhìn thấy một cô bé đứng gần đó nghĩ là sinh viên của trường nên anh đã hỏi:

-    Em ơi làm ơn chỉ cho anh giảng đường G trường em ở đâu với?

 Sửa máy lạnh

-    Anh cứ đi thẳng rồi rẽ phải, qua nhà H rồi rẽ trái thì tới và em đây không phải trường của em.

Anh mỉm cười cảm ơn rồi quay đi, trong lòng cứ ngờ ngợ là đã từng gặp cô bé này ở đâu rồi thì phải.
phutungoto

Cuối cùng anh cũng tìm được cái phòng 206 nhà G nằm ở cuối hành lang của toà nhà không thể cũ hơn được. Ngồi vào bàn, rút điện thoại ra chơi trò mà anh hay đốt thời gian lúc rảnh rỗi. Mải chơi cho tới khi thấy mọi người đứng lên chào một cán bộ của trường, ông ấy bắt đầu điểm danh các thí sinh:

-    Tống Diệu Hoa
bảo trì máy lạnh

Anh giật mình vì cái tên đó, hồi học lớp 5, anh đi thi học sinh giỏi của tỉnh trên cùng một chiếc xe với một cô bé cũng có cái tên như thế, và anh vẫn nhớ cái tên đó, không chỉ vì thế mà là vì anh là Tống Minh Hoàng. Anh quay lại khi cái tên đó vang lên, chính là người Anh đã hỏi tìm nhà G lúc ở cổng nhà xe và Anh cũng đã nhận ra cô chính là cô bé ngày xưa đó, mặc dù bây giờ nhìn cô đã khác nhiều. Anh thấy có một cảm giác lạ trong lòng. Thế nhưng lúc ra về anh lại chẳng đủ can đảm để xin số điện thoại của cô. Cả chiều và sáng hôm sau thi cũng vậy, anh đã không xin số của cô và sau ngày đó anh lại trở về, một mình với công việc vẫn như hơn hai năm nay từ cái ngày anh chia tay mối tình đầu.
 Bao ho lao dong

Thời gian đi qua thật nhanh, từ hôm ấy cũng đã hai tuần, anh không được nhận vào làm, anh quên rằng xin việc ở nhà không như ở thành phố lớn như anh đang làm việc, người ta xin bằng tiền chứ không bằng năng lực hay điểm số. Cô thì được nhận và thế là cái hy vọng gặp lại cô ở trường đh đó với anh đã không còn nữa.

Một tháng sau, Anh lại tham gia một kỳ thi nữa, thi cao học ngay chính tại ngôi trường anh đã học đại học trước đây. Ngày đi thi anh lại gặp cô, cũng ở nhà xe như lần trước a gặp cô, nhưng là ở trường của anh. Giây phút ấy làm cho anh rất bất ngờ và lúc ấy thì anh biết chắc chắn là cô cũng thi cao học ở trường của mình. Lần này anh không thể đánh mất cơ hội có số điện thoại của cô được nữa.

-    Chào em, lại gặp em rồi. Nếu cho anh số điện thoại thì anh sẽ chỉ cho em nhà G trường anh đi lối nào.

-    Chào anh, cảm ơn anh nhưng ai nói với anh là em tìm nhà G nhỉ, rồi cô cười, anh cũng cười.
Giay dan tuong

Sau hôm ấy anh bắt đầu nhắn tin cho cô.

“Em có nhớ anh và em đã quen nhau từ 10 năm trước không em?”

“Đó chỉ là gặp, đã bao giờ nói chuyện đâu mà nói là quen hả anh?”

“Bây giờ em đi làm ở đâu chưa vậy em?”

“Em vẫn ở nhà anh ạ, còn anh?”

Những tin nhắn hàng ngày cứ đi qua như thế. Rồi một hôm anh nhắn tin hỏi.

“Anh có thể hỏi em có bạn trai chưa không?”

“Chuyện của em buồn lắm, mình nói chuyện khác đi anh.”

Anh và cô cùng đỗ cao học, học Triết học cùng ở nhà G, nhưng lớp anh tầng 2, lớp cô  tầng 3. Anh vẫn thường trốn lên tầng 3 ngồi cùng cô hoặc chỉ là để gặp cô rồi lại về lớp mình.

-    Học xong em có bận gì không?  Hôm nay có bộ phim hay mới chiếu đấy.

-    Em có hẹn rồi anh ạ.

Và anh đã thấy có người đón cô, và anh biết là bạn trai của cô rồi.

Từ hôm đó anh đã cố không nhắn tin cho cô nhiều như trước nữa, mặc dù anh biết anh đã nhớ cô như thế nào.

“Tít tít”, tin nhắn đến

-    Anh ơi em buồn quá, hai con người khác nhau, hai suy nghĩ trái ngược nhau.

Lúc ấy thì anh biết cô và bạn trai đã cãi nhau. Anh nhắn lại bằng một câu chuyện cười, cô vẫn bảo anh có năng khiếu làm cô cười và nói chuyện với anh cô thấy rất vui. Anh và cô vẫn giữ thói quen nhắn tin, kể cho nhau nghe những chuyện riêng của mình như những người bạn thân từ rất lâu rồi.

Cô và bạn trai đã yêu nhau được hai năm, gần đây họ rất hay mâu thuẫn vì công việc của cô. Anh ta và cô không cùng quê và anh ta muốn cô bỏ công việc đó để xuống Hà Nội làm việc.
 Trong rang gia

Cô nói với anh là cô rất yêu công việc đó, cô cũng không muốn bố mẹ cô buồn vì cô bỏ việc vì người yêu cô muốn vậy. Những lúc ấy cô thường nhắn tin cho anh, và anh lại làm cô vui bằng những câu chuyện cười và cách nói chuyện hóm hỉnh. Anh luôn làm cô vui như thế, còn anh làm sao anh vui được, bởi vì anh chỉ là người đến sau.

Những lúc cô buồn anh rất muốn chạy đến ôm cô vào lòng và nói cho cô biết tình cảm của mình. Nhưng rồi a chỉ biết giấu cảm xúc của mình mỗi lúc anh gặp cô, và anh vẫn tự nhắc mình rằng không sao cả vì anh chỉ là người đến sau.

Ban dong phuc may san

Anh vẫn luôn ở đây, ngay sau cô, làm cô vui, nói chuyện với cô khi cô cần một người bạn để sẻ chia. Và anh biết anh đã yêu cô. Được gặp cô ở trường 5 lần một tuần, cũng làm anh đỡ nhớ cô, được nói chuyện với cô, chia sẽ với cô qua những tin nhắn đã đủ làm anh rất vui rồi.

Không sao cả vì anh là người đến sau

Người đến sau vẫn mãi ở đây mỗi khi cô cần...


Fr : lovedegiocuondi.blogspot.com

No comments:

Post a Comment