Sunday, September 21, 2014

Liệu anh có trở lại đây cùng với người con gái nào khác ngoài em không?

It only takes a second to say I love you, but it will take a lifetime to show you how much.
Tôi chỉ mất 1 giây để nói tôi yêu bạn nhưng phải mất cả cuộc đời để chứng tỏ điều đó.
 Quan ao cong nhan



Anh biết không? Sao hôm nay lá rơi nhiều thế và gió rít mạnh hơn  em lạnh quá, nhưng liệu đó là lạnh của bầu trời hay lạnh trong tâm hồn em? Em bước đi trong lòng nặng trĩu  đôi mắt em buồn hay khung cảnh kia khiến em buồn.
Trên phố em nghe lại một đoạn ca khúc trữ tình hay thât. Bàn tay em run run khi chào vào tay nắm của quán café nhưng tại sao đôi chân em không muốn bước.Em thấy anh ngồi đó,trước mắt là tách café đen mà trước đây anh đâu uống loại này.Phải chẳng, anh đang có nhiều tâm sự.Em hít thở thật sâu rồi bước vào .Lần nay , em đang ngồi đối diện anh và sẵn sàng nghe mọi điều anh nói.Nhưng khoảnh khác đó im lặng khá lâu.Chúng ta nhìn nhau tự dưng trong ánh mắt có sự dò xét bối rối.
Cuối cùng, em vẫn được nghe cái điều mà từ bấy lâu nay em suy nghĩ trở thành sự thật. Em gật đầu chấp nhận, và buộc mình phải chấp nhận.Tuy vậy, lúc đó em đã rất shock. Tách café rơi xuống đất vỡ tan.
 Đúng – nó vỡ rồi anh!
 Cái gì vỡ thì dù hàn gắn nó cũng để lại một vết hằn lớn. Nỗi đau trong em cũng vậy cứa sâu nhức nhối. Khoảnh khắc thời gian lúc đó tưởng chừng như ngưng đọng. Em lao đi như một chiếc tên hướng thẳng về phía trước mà cũng không hiểu sẽ đi về đâu? Em nghe trong gió hình như anh đang gọi tên em, hay anh đuổi theo em ư? Không anh đừng làm thế, đừng bước lại gần em. Xin anh đừng níu kéo em dù chỉ bằng một lời nói hay một ánh nhìn. Xin anh đừng ném ánh mắt thương hại về phía em. Em không muốn thế, ngàn lần không muốn thế.
 Sửa máy lạnh


Em lẩn trốn vào một góc khuất, cảnh vật chỉ còn lại ánh đèn đường heo hắt và em. Xin anh đừng tìm em! Trái tim như nhảy trong lồng ngực dồn dập, em đợi bình tĩnh lại mới bước đi. Cất từng bước nặng trĩu lên lề đường, em bỗng nhận ra:
 Bầu trời hôm nay nhiều sao quá, ánh sao li ti tạo thành những đốm sáng nhấp nháy, đơn độc.Trên đường nhiều đôi bên nhau quá em bỗng tủi thân.
 Giọt nước đang lăn trên má em nóng hổi mặn chát. Không! Đó chỉ là giọt nước, em sẽ không khóc đâu anh. Căn nhà tối quá, em ngồi thu mình lại, bậu cửa nơi ánh trăng hắt vào sáng lờ mờ.Thoang thoảng trong gió mùi lá cây hăng hắc. Ban công nhà đối diện những chậu dương xỉ run rẩy, bầu trời ngoài kia tím sẫm, tiếng nhạc dương cầm hắt lên nền trời chua xót. Em tự hỏi:
 Liệu anh có quá lạnh lùng và kiêu bạc, hay em chỉ là cô bé ngang bướng. Anh không thuộc về thế giới của riêng em và có lẽ em không bao giờ nên đặt chân và thế giới của anh. Suy nghĩ lại em vẫn chỉ nông nổi, ít tuổi, yêu anh bằng thứ tình yêu trong sáng và chân thành. Anh đâu biết em viết truyện là để anh hiểu về con người em hơn, hiểu rằng em cũng có đủ tình yêu và sự hi sinh cao thượng với nụ cười trên  môi. Đôi khi em rất muốn khóc những lúc em đau đớn nhất, nhưng nước mắt không thể tuôn ra, có lẽ nó bị khô cạn ở thời gian nào đó. Anh đã từng yêu em, yêu từ nụ cười, giọng nói, hình dáng và thói quen. Anh đã có lần thừa nhận. Nhưng sao lúc đấy mắt anh nhìn em buồn quá!
 Em muốn hỏi, muốn biết, muốn nghe sự khao khát thiêu đốt con tim em, em yêu anh. Nhưng dù yêu em đến đâu anh cũng không dám bộc lộ. Anh sợ ư? Anh sợ cởi bỏ vẻ bề ngoài để tồn tại một tình yêu mãnh liệt, anh sợ những tia nhìn soi mói, bàn tán về chuyện của chúng ta.
 Còn em lại khác. Em dám đâu tranh, dám nói những điều em nghĩ dù khát khao bên anh trở thành cháy bỏng…
 Mệt quá em thiếp đi trong giấc mơ em thấy anh đang ôm em, người anh ấm và mùi hương quen thuộc quá, em cứ ôm anh thật chặt tựa hồ như ai đó sẽ cướp anh khỏi em bất cứ lúc nào. Nhưng bàn tay anh từ từ rời khỏi em, em có bám víu nhưng chỉ thấy anh lờ mờ trong sương. Em choàng tỉnh, đôi mắt em ướt đẫm, hình ảnh anh biến mất và thay vào đó là cảm giác nhói lạnh sống lưng.Trên gối loang lổ vệt nước mắt còn ướt. Hai tay em đang tự siết chặt bản thân mình, đôi tay em ôm không phải anh mà là chính em. Giấc mơ liệu có phần nào xoa dịu khoảng trống hụt hẫng trong em. Em trở lại đây cảnh vật vẫn đẹp và thanh bình như lần anh đua em đến. Em tự hỏi:
 Liệu anh có trở lại đây cùng với người con gái nào khác ngoài em không?

 Dường như đã lâu kể từ ngày anh đi, em chưa có ngày cuối tuần thực sự, ngày còn anh thứ 7 của em tràn ngập tiếng cười và những nụ hôn. Ngày không anh chỉ còn là âm thanh ảm đạm của đêm buồn hay quay cuồng trong rock. Đã lâu em chọn cho mình một hướng đi luôn có sự đồng hành của anh. Thời gian bên anh, đủ cho một khu vườn trở nên xanh tươi, thời gian bên anh em có được điều gì?
 Em tạo cho mình cách sống buông thả, nhu nhược và yếu đuối. Em tạo cho anh lòng kiên nhẫn, sự hi sinh và trái tim yêu thương đầy trách nhiệm. Suốt thời gian đó, anh chưa từng làm em thất vọng dù đó chỉ là điều cỏn con. Sự hoàn hảo đó của anh đã khiến em nhìn lại mình, để rồi giật mình thoảng thốt anh đã hòa tan em . Và bởi mải sống trong tình yêu của anh em đánh mất đi sự mạnh mẽ của chính mình, đánh mất luôn cả những gì trước đây khiên trái tim anh gục ngã.
Phu tung o to
 Em trở lại những con đường chúng ta đã đi qua, bất ngờ thấy anh trên phố với người con gái khác và nụ cười lấp lánh trên môi anh, ngày xưa anh cũng thường cười với em như thế. Bậm môi rồ ga, em vượt qua mặt anh để lại nụ cười khinh khỉnh trên gương mặt sửng sốt của anh mà sao nghe đau nhói nơi tim. Em lao nhanh vào sàn nhảy quay cuồng trong ánh đèn điên dại. Vớ lấy ngay kẻ nào đó đến mời em nhảy. Trong ánh đèn mờ ảo, em gục đầu lên vai hắn khóc ngon lành.
 Em tự hỏi chính mình, tình yêu đi vào ngõ tối lối ra thất lạc nơi nào, người ta yêu nhau 1 năm 1 tháng hay nhiều hơn thế nữa, điều đó không đơn giản như đếm các đốt ngón tay mà đó là phép tính của lòng yêu thương và sự chịu đựng điều này trở nên rất riêng trong tình cảm của chúng ta, khiến trái tim em day dứt mãi.
 Nhưng sau tất thảy những chuyện em làm liệu em đã sai. Không em vẫn nhận ra lý trí đang hiện diện rằng em không thể ở bên anh được nữa. Dù em đã cố quên anh trong bản nhạc ầm ĩ, hay trong vũ điệu điên cuồng của bar hay trong tiềm thức của chính mình.  Em vẫn không thể quên, và dù cho tình yêu của chúng mình có lẻ bao nhiêu ngày nữa thì đâu dễ dàng cắt bỏ và lãng quên phải không anh? Trái tim em đã rất đau ,những hơi thở nặng nề và khó nhọc trong lồng ngực. Anh biết không?
 Không anh sẽ không hiểu thế nào là nỗi đau của mối tình tan vỡ.
 Lao đi như một kẻ chốn chạy trên đường, em ra bến sông ngắm đèn nhiều mầu sắc hắt lên mặt nước.Mà em thấy lòng nhẹ nhõm hơn.
 Ngày xưa, anh ghét nơi này lắm, nhưng giờ em làm tất cả những gì anh không thích. Gọi một li cafe đen không đường và tận hưởng vị đắng tê tê đầu lưỡi. Em nhận thấy trong vị đắng cafe có vị mằn mặn của nước mắt. Nếu được ước em sẽ ước không có những ngày nghỉ cuối tuần, không có phút nghỉ ngơi, không có anh và không có cả cái tình yêu tan vỡ của em. Em muốn lãng quên tất cả, mọi thứ bụi trần và nhày nhụa nơi cuộc sống này. Em đã có thời điểm không tin ai bởi em nghĩ nó chỉ là những bộ mặt giả tạo được bôi vẽ lớp đạo đức hời hợt khoa chương.
Giay dan tuong
 Em đang sống những ngày không anh đây, em lao đầu vào học và làm việc như điên như dại để rồi khi thảnh thơi em lại thấy xót xa. Anh vẫn đem đi sự khát khao cháy bỏng nơi em như người lữ hành phương xa không cư trú. Anh vẫn nhìn em bằng ánh mắt nâu sậm nửa khích lệ và động viên. Nhung giây phút thế giới xung quanh em như đảo lộn khi anh nói, quên anh đi....
Em đã tháo chạy tưởng chừng như con nhóc bị cướp mất thứ đồ chơi quen thuộc. Lúc đấy trái tim em như vỡ ra làm muôn mảnh và mảnh nào cũng chứa đầy hình bóng của anh.
 Dù cho thành phố này chỉ còn lại mình em, những xao động xung quanh không làm em vơi đi nỗi khát khao bùng cháy trong lòng. Ai bảo rằng em đã hết yêu? Ai nói trái tim em đã bào mòn và chai sạn? Ai nói với em những lời cay đắng thế. Có phải anh hay chính con tim em mách bảo. Em vội quay đi giấu những giọt nước mắt nóng hổi vừa rơi. Thế là hết tạm biệt anh, tạm biệt tất cả, tạm biệt tinh yêu chưa đặt tên của em!
 Nhận ra một điều qua trọng và sâu sắc: Có lẽ con người ta chỉ cảm thấy cuộc sống tươi đẹp hơn là bởi vì đã có lần bị tổn thương!

 fr: lovedegiocuondi

No comments:

Post a Comment