Wednesday, September 3, 2014

Mãi chỉ là người tình

Không thể nào sống mà không yêu ai. Biết yêu và được yêu chính là hạnh phúc, và đừng bao giờ sợ tình yêu của mình dành cho người khác là quá nhiều. Hãy yêu và làm những điều tốt nhất cho những người bạn yêu khi còn có thể thay vì ôm nỗi lo sợ về một ngày chia cách. Còn yêu, bạn sẽ còn hy vọng.

 sua may tinh tai nha


Tớ coi cậu là người yêu dấu, người yêu dấu đầu tiên vì cậu là người đầu tiên xuất hiện trong bước ngoặt của cuộc đời tớ, cậu đã đến trong những những ngày tháng quan trọng nhất của tớ. Cậu lặng lẽ đi bên cạnh tớ như một người tình thủy chung và thấu hiểu tớ.

***
 Giay bao ho lao dong

Tớ gọi cậu là người tình lặng lẽ, lặng lẽ và thủy chung, cậu là người mà sẽ không bao giờ tớ có thể bỏ rơi được nhất là trong những ngày này, tớ không thể tưởng tượng được cái cảnh một ngày nào đó nếu tớ để mất cậu.
 bao tri may lanh
Mất cậu sẽ là mất tất cả và tớ làm sao có thể đi tiếp tới cuối hành trình này nếu như không có cậu.

Vậy là chúng mình đã yêu nhau được gần ba mươi ngày rồi phải không cậu? Và cuộc hành trình của chúng mình cũng đã được gần một tháng rồi, trong khi tớ cô độc, lạc lõng nơi đất khách quê người thì cậu vẫn luôn ở bên tớ, sát gần ngay bên cạnh một cách âm thầm, lặng lẽ. Để khi buồn tớ có thể ôm cậu mà khóc, cậu là nơi chứa đựng mọi buồn vui, mọi điều tốt đẹp, mọi thứ cần thiết cho cuộc sống của tớ.
 Phu tung o to
Xa nhà, xa ba mẹ tớ buồn lắm tớ biết ba mẹ vẫn luôn yêu thương tớ dù tớ có đang ở cách xa họ cả nửa vòng Trái Đất chăng nữa nhưng họ không thể bên cạnh tớ, đi cùng tớ đến suốt cuộc đời. Mẹ tớ cũng đã từng dạy rằng, sẽ có một ngày sẽ có một người yêu thương tớ hơn cả ba mẹ, người đó sẽ đồng hành cùng tớ trên mọi nẻo đường, sẽ ôm tớ khi khổ đau, sẽ bên cạnh tớ mọi lúc buồn vui, là người sẽ thấm khô những giọt nước mắt của tớ. Và cậu biết không nhiều năm qua tớ đã tìm một người như thế nhưng tìm hoài không thấy, tớ vẫn thấy mình chỉ cô độc trên chặng đường của mình. Nhưng rồi giờ đây tớ nhận ra tớ không hề cô độc, không hề bị bỏ rơi, không hề nghèo khó… cậu chính là tất cả lúc này, là người yêu dấu đầu tiên của tớ trong cuộc hành trình dài của tuổi trẻ.


sua may nuoc nong

Tớ có thể bị lạc đường suốt đêm ở thành phố rộng lớn này vì khả năng nhớ đường của tớ kém mà, tớ rất sợ bóng tối nhưng tớ rất yên tâm khi có cậu. Cậu luôn giúp tớ mang theo những thứ mà tớ không thể thiếu được, một cái máy tính xách tay để tớ có thể gõ lên những dòng suy nghĩ bất cứ khi nào có cảm xúc, một cái ô khi cơn mưa đến bất chợt, một hai cuốn sách đọc khi buồn, một cái áo khoác để tớ dùng khi trời se se lạnh, một ít kem chống nắng nữa tớ rất lo cho làn da của mình mà cậu biết đấy.
 Bao ho lao dong
Rồi một cuốn sổ nhỏ, một cái bút bi và một cái bút chì, một tấm bản đồ mà không hiểu sao có bản đồ rồi mà tớ vẫn bị lạc đường suốt. Cuối cùng là một cái ví tiền xinh xắn nhưng mà chỉ đựng giấy tờ thôi, tiền thì chẳng có mấy mà cũng chẳng mấy khi có…

Bước ra khỏi tuổi hai mươi là tớ đã ra một quyết định táo tợn với cả tớ và gia đình tớ, từ đó tớ và gia đình tớ sống cách xa nhau mấy nghìn cây số liền. Ba mẹ đau lòng lắm nhưng vì đam mê, vì ước mơ của tớ nên cũng đành lòng đồng ý. Không chỉ ba mẹ mà cả tớ cũng thấy rất lo về cuộc sống mới, về vùng đất mới mà tớ sắp đến, tớ sẽ đến đó một mình và cuối con đường kia chẳng có một ai quen biết để tớ có thể tựa vào.
 Giay dan tuong
Lúc gần lên đường tới nơi, cảm giác cô độc mới xâm chiếm trái tim tớ, thế rồi mọi hào hứng trước kia dần biến mất tớ dã sợ, tớ ước gì có một ai đó đi cùng. Và cậu đã đến, từ phút đầu tiên gặp gỡ tớ đã thấy tim mình ấm áp lên, nỗi lo sợ cũng biến mất phần nào và tớ hào hứng trở lại vì tớ biết cậu sẽ là người bạn đồng hành chung thủy, hào phóng của tớ. Tớ coi cậu là người yêu dấu, người yêu dấu đầu tiên vì cậu là người đầu tiên xuất hiện trong bước ngoặt của cuộc đời tớ, cậu đã đến trong những những ngày tháng quan trọng nhất của tớ. Cậu lặng lẽ đi bên cạnh tớ như một người tình thủy chung và thấu hiểu tớ.
 sua tu lanh

Cậu chẳng bao giờ quan tâm tớ là ai, dù tớ làm đúng hay sai cậu vẫn mỉm cười lặng lẽ đi theo lưng. Đôi lúc tớ phát bực vì cậu chẳng ý kiến gì về những việc tớ làm, ít nhất cậu cũng nên cho tớ biết là tớ làm đúng hay sai chứ. Nhưng thôi cậu luôn lắng nghe, luôn bên cạnh tớ thể là đủ rồi. Cậu cũng là người vệ sĩ tuyệt vời đấy cậu biết không, cậu luôn âm thầm mang đến cho tớ cảm giác rất yên tâm. Tuy vậy đến chỗ đông người tớ thường hay sợ có ai đó làm gì cậu, tớ sẽ an toàn nhưng cậu lại dễ gặp nguy hiểm hơn, tớ cũng rất lo khi không bảo vệ được cho cậu, nhiều lần tớ định để cậu ở phía trước nhưng vì cậu to lớn quá, mà cậu cũng chẳng biết nơi nào tớ định đi.
 Rang su tham my
Tớ không cần có một căn phòng khi lạc đường trong đêm tối, chúng ta có thể kiếm một chỗ dừng chân tồi tàn chút cũng được và tớ sẽ ôm cậu đi vào giấc ngủ ngon lành. Tớ không thể rời khỏi chỗ ở mỗi sáng sớm nếu thiếu cậu, nếu cậu không đi theo tớ thì tớ không muốn đi đâu nữa cả. Đeo cậu lên vai nặng lắm đấy cậu biết không vì thế mà tớ luôn mong là mấy chục năm tới lưng tớ vẫn được thẳng.

Tớ yêu cậu rất nhiều và tớ biết cậu cũng thế, tớ nghĩ nên đặt cho cậu một cái tên chứ cứ gọi cậu là Ba Lô thôi thì trống rỗng làm sao ấy. Cám ơn cậu nhiều nhé chiếc Balo thân yêu của tớ, dù có bất cứ chuyện gì xảy ra thì chúng mình vẫn sẽ cố gắng đi hết cuộc hành trình này phải không cậu? Vì cuộc đời của chúng mình là cuộc đời của những chuyến đi mà.
  Ban vai cho tan binh
Fr : lovedegiocuondi.blogspot.com

No comments:

Post a Comment