Monday, September 15, 2014

Một ngày thu em nhớ anh!

Có những vết cắt... 
...Tuy đã chữa LÀNH... 
Nhưng...
...Vẫn để lại SẸO...
Có những ký ức... 
... ...Tuy đã XÓA MỜ... 
Nhưng...
...Mãi là NỖI ĐAU..!!

May non gia re


Anh này!

Em muốn nói với anh một tiếng nhẹ nhàng thế khi ngoài kia mùa thu vẫn trôi hoa sữa vẫn rải hương xuống từng ngõ nhỏ! Cớ gì Hà Nội mới có mùa thu  nồng nàn hương sữa, xứ ấy của mình con đường ấy của mình chắc giờ này cũng ngọt ngào lắm rồi phải không anh? Em nhớ! Nhớ ngày xưa khi lần đầu bước chân lên xứ ấy, đúng vào một ngày thu trong veo, những con phố của núi rừng nơi đây tĩnh lặng đến lạ lùng.. Sự tĩnh lặng yên bình chứ không hề đáng sợ như những tối em cùng lũ bạn dong duổi quanh Hồ Gươm tấp nập người lại qua...

 May ao khoac cho tan binh
Anh này…!

Em muốn nũng nịu anh một tiếng như thế khi ngoài kia heo may đang bình thản rải những chiếc lá đệm đường cho  bước chân em.

Anh!

Heo may thương em, thương cho ngày mai chỉ có mình em lẻ loi giữa mùa thu đầy gió, hay đấy là một sự xua đuổi dịu dàng dành cho kẻ bỏ rơi tình yêu hả anh ...!

Anh này!

Ban dong phuc may san
Em muốn hỏi anh một lần nữa “Anh có tin rằng nếu thốt lên lòng mình vào đúng lúc có ánh sao băng quét ngang trời thì điều ước ấy sẽ trở thành sự thật không? Anh có tin vào điều kỳ diệu ở chiếc nhẫn thép của Variusa không anh? Anh có tin là nếu đeo nó vào ngón trỏ sẽ có muôn hồng ngàn tía vẻ đẹp của đất trời tụ về, còn nếu đeo nó vào ngón áp út thì niềm tin lớn sẽ nở hoa không anh?” Còn em, em tin những điều diệu kỳ vẫn tồn tại trong thế giới hiện thực này. Mình ở bên nhau 3 mùa  là 3 mùa miền nhiệt đới có tuyết – đó là điều diệu kỳ mà thiên nhiên xứ lạng ban tặng cho tình yêu của mình đúng không anh!

Anh này!..

Em muốn ... em muốn anh đừng tin vào định mệnh, đừng dễ dàng để em lả lướt như những bông lau rừng trắng muốt kia... Anh! Sao không bằng mọi cách giữ em lại hả anh! Sao anh lại chấp nhận để em ra đi nhẹ nhàng như thế! Chẳng lẽ tình yêu của mình là ngọn gió phiêu linh ư anh?

Xứ Lạng của mình ngun ngút đồi gió lộng, sao anh không giấu em vào tận cùng hơi thở của anh? Mùa thu xứ này bình yên, tiếng khèn lá xứ này trong veo, hoa sữa xứ này dịu ngọt, heo may xứ này hiền lành... vậy thì cớ sao anh không nhờ chúng gọi tên em!


Anh này!....

Em lại muốn gọi anh một lần yêu chiều như thế khi biết xứ ấy không còn là của em nữa rồi. Anh!  Em nhớ lần nào em lên, xứ lạng cũng mưa, những cơn mưa rừng trắng trời nhưng trong trẻo đến kỳ lạ, nhưng lần này thì không. Em lên, xứ Lạng đón em bằng cái nắng hanh nồng, cái ngai ngái mùi hương cỏ dại.... Nhưng em chỉ nhớ em yêu anh, yêu xứ này, và yêu những cơn mưa xoay xoay của những chiều ta gió lộng!

Ban giay bao ho
Anh này...!

Em muốn đấy là dòng chữ hiện lên trong  phần thư đã gửi của chiếc điện thoại mình trúng thưởng trong một trò chơi ngày trước, nhưng em không thể nhấn nổi nút send. Anh! Nếu bây giờ có một cơn mưa mùa thu của xứ này cho mắt em nhòe ướt em sẽ gọi anh đấy! ... Anh! Anh sẽ đến bên em chứ!

Ngoài kia mùa thu về rồi và em lại ngồi viết những dòng chữ nắn nót cho annh!

Mùa về rồi đó anh ơi
Ngoài kia gió cứ... thổi chơi vơi lòng
Người ơi em  có còn không
Vòng tay anh ấm nồng nàn yêu thương!

Mùa thu hoa sữa ngát hương
Heo may rải lá lót đường em đi
Và bầy sẽ nhỏ thầm thì
Nắm tay nhau hát... rất chi yên bình!

Mùa dịu dàng... mùa hiền xinh
Anh ơi mùa khóc... thương mình xa nhau...

Một ngày thu em nhớ anh!
may dong phuc the thao



Fr : lovedegiocuondi.blogspot.com

No comments:

Post a Comment