Monday, September 8, 2014

Nếu có người hỏi tôi anh còn nhớ đến cô ấy đến bao giờ?

Đôi khi...kết thúc là một lựa chọn tốt, một quyết định đúng. Nhưng chưa bao giờ nó là một quyết định dễ dàng.

bom muc may in gia re


Nếu có người hỏi tôi anh còn nhớ đến cô ấy đến bao giờ? Tôi sẽ mỉm cười và trả lời: “Cho đến khi nào không còn mùa thu, không còn hoa sữa” bởi em đâu còn nữa mà tôi nhớ về em, tôi chỉ nhớ mùa thu, nhớ mùi hoa sữa thôi mà.

***
Quan ao bao ho lao dong

Những nhịp sống ồn ào, xô bồ giữa lòng thủ đô khiến ta quên đi mùa thu đã đến quanh ta.  Cũng may sao đâu đó trên những con phố thoảng mùi hoa sữa còn nhắc ta mùa thu đã về rồi. Mùi hoa sữa luôn khiến cho cho những ai đã có một chút kỷ niệm gì đó gắn với nó thì sẽ mãi không quên được, bởi cái mùi đặc trưng của nó - hương ngào ngạt của mùi hoa sữa.
  Sửa máy lạnh

Với tôi, hoa sữa Hà Nội khiến tôi nhớ về em mối tình đầu và cũng là mối tình duy nhất cho đến bây giờ của tôi, mối tình áo trắng mực tím đầy vô tư, trong sáng và cả thơ ngây nữa…một mối tình bắt đầu từ đầu lớp 11, tôi và em cùng tuổi, học cùng khóa. Năm đó em gần như là hoa khôi của cả khóa, lại hát hay nữa.
 bảo trì máy lạnh
Còn tôi trông cũng khá và học hành cũng không kém ai. Bạn vè gọi chúng tôi là một đôi “trai tài – gái sắc”, nhưng chúng tôi rất ít khi thể hiện tình yêu trước mặt mọi người. Rồi cũng mùa phượng nở năm đó, ngày chia tay mái trường cấp 3, ngày chia tay thầy cô, bạn bè…cũng là ngày chúng tôi kết thúc mối tình mực tím đó. Nỗi buồn hoa phượng như lại nhân lên bội lần. Buồn gì thì rồi cũng qua, rồi mọi thứ cũng dần đi vào  quy cũ cần phải có của nó. Rời mái trường cấp, chúng tôi vào giảng đường đại học mỗi người một bầu trời, và cũng từ đó chúng tôi rất ít khi nói chuyện với nhau.
 sua may lanh

Cũng đã rất lâu em đã không còn trong kí ức của tôi, nhưng hôm nay chính mùi hoa sữa dưới trời thu Hà Nội đã khiến tôi nhớ lại tất cả những ký ức, kỷ niệm cùng với em. Mang trên mình cây guitar tôi lang thang dạo phố Hà Nội một mình để NGẮM, NGHE, NGỬI chút trời Thu Hà Nội trong màn đêm. Mùi hoa sữa như níu bước chân tôi dừng chân lại bên một quán trà đá nhỏ bên đường Lê Thanh Nghị. Ngồi nhâm nhi cốc trà đá dưới mùi hoa sữa, khiến bao kỷ niệm năm xưa như hiện về rất rõ. Tôi nhớ về những buổi tối trời đây sao, tôi nói dối bố mẹ là qua nhà bạn học nhóm để cùng em lẻn vào sân trường ngồi dưới ghế đá ngửi mùi hoa sữa, ngắm sao. Có một đêm em hỏi tôi:
Phu tung o to

- Anh có nhìn thấy mùi hoa sữa dưới ánh sao mờ ảo kia không?

- Ơ, em ngốc thế, mùi hoa sữa thì phải ngửi bằng mũi chứ sao nhìn bằng mắt được em?

- Với em. em nhìn thấy được mùi hoa sữa, em nghe được mùi hoa sữa…vì dưới mùi hoa sữa này em thấy sau này cũng dưới những cây hoa sữa thế này, ở đó chỉ có anh và em, rồi anh đàn em hát dưới ánh trăng kia, cùng với mùi hoa sữa nữa. Thế chả phải em nhìn, em nghe…được mùi hoa Sữa là gì!

Tôi lặng im, rồi ôm em vào lòng và hôn lên tóc em. Chúng tôi chỉ ước sao giây phút đó ngừng trôi mãi.

- À đợt này thì Đại học xong anh nhớ học guitar nha, đêa sau này ngày nào cũng phải đàn cho em hát cả.
Bao ho lao dong

- Ừ, anh hứa! Thi đại học xong anh sẽ đi học guitar ngay, anh trai anh có guitar rồi mà.

***
Cũng từ lâu tôi đã không hồi nhớ về những kỹ niệm về em, chia tay nhau cũng đã hơn 3 năm rồi còn gì. 3 năm qua tôi đã nhiều lần cố gạt đi những ký ức đó bằng cách lao đầu vào công việc và học tập, và cũng được nhiều quảng thời gian dài tôi không hay biết, không hề nghĩ về em. Và hôm nay em lại về cùng mùi hoa Sữa.

Chìm trong bao suy nghĩ miên man về kỷ niệm xưa, bà bán nước bảo tôi:

- Cháu ơi, đến giờ bà dọn hàng rồi!

- Dạ vâng! Cháu xin lỗi.

Gửi tiền cho bà cụ rồi tôi chào cụ bằng một nụ cười, và tiếp tục cuộc hành trình cùng với cây guitar.
 Giay dan tuong

Tôi đạp xe lên Hồ Gươm. Hồ Gươm giờ này đã khá khuya rồi nhưng trên những chiếc ghế đá vẫn có nhiều đôi nam nữ trên những chiếc ghế đá. Chọn cho mình một chiếc ghế đá, tôi ngồi đó và đem đàn ra đàn- đã rất lâu rồi tôi không lên đây chới guitar. Sự lặng lẽ của những con phố Hà Nội chỉ có thể gặp được như thế này khi đêm xuống, đường phố về đêm khuya thế này cũng khiến chúng ta sống chậm lại thay vì nhịp sống xô bồ, vội vã vốn có của Hà Nội.

Trong màn đêm, sự yên lặng hiếm thấy của những con phố khúc hát: “Nhớ mùa Thu Hà Nôi” được vang lên.

“Hà Nội mùa Thu, đi giữa mọi người lòng như thầm hỏi tôi đang nhớ ai!

Sẽ có một ngày trời Thu Hà Nội trả lời cho tôi! Sẽ có một ngày từng con đường nhỏ trả lời cho tôi!”

Nếu người nhìn vào tôi thì người ta sẽ bảo rằng ở đó có một anh chàng sinh viên đang ngồi đàn một mình. Nhưng với tôi không phải thế, ở đây còn có cả mùi hoa sữa và có cả tôi nữa. Và tôi đang đàn cho em đấy thôi.

Và  trong tiếng đàn tôi lại “NHÌN THẤY, NGHE THẤY” mùi hoa Sữa, tôi thấy rất rõ, nghe rất rõ những nét vẽ trong bức tranh mà năm xưa tôi và em đã cùng vẽ ra cho tương lai.

Năm xưa em bảo: nghe người ta nói Hà Nội rất đẹp, sau này anh phải đưa em ra Hà Nội một lần để em được biết về nó nhé!


Rồi tôi còn bảo em, năm sau anh sẽ đưa em ra biển vào một buổi sáng để ngắm bình mình, ở đó anh sẽ đàn và em hát tiếng đàn và tiếng hát của chúng  ta sẽ át đi tiếng sóng và gió biển nhé...

Rồi chúng tôi còn có ý định sẽ lên đỉnh núi Phan–xi-păng để chụp ảnh để thêm những bức anh trong bộ Love Photo của chúng tôi thêm phong phú.

Rồi ngôi nhà trong tương lai mà tôi và em cũng vẽ ra, ngôi nhà phải có xích đu, có vườn hoa và phải có ghế đá và không gian ngắm bầu trời được…

Rồi những buổi tiệc đầy nến và bóng bay…

Rồi cứ thế dưới dự lặng yên rợn người của không gian xung quanh tôi, tất cả những nét vẽ trong bức tranh xưa chung tôi vẽ ra lại hiện lên rất rõ trong tôi. Lâu lắm rồi, tôi đã cố phủ lên bức tranh đó một tông màu khác để che lấp nó đi, tôi phủ lên tông màu bận rộn của học tập của công việc, tông màu của tình yêu gia đình giành cho bố mẹ, rồi bạn bè…Rồi bức tranh tình yêu kia bị che mờ từ rất lâu rồi. Và hôm nay mùi hoa Sữa như  tô đậm lại bức tranh cũ bị phai mờ kia, và bây giờ nó lại mới tinh nguyên như lúc nào mới được vẽ lên.
Rang su tham my

Giờ đây, tôi đây, cây đàn guitar đây, bức tranh kia còn đây, nhưng em đâu…em ở đâu sao không trả lời anh?

Ngước nhìn lên bầu trời dưới vách lá của những tán cây tôi chợt thấy một ngôi sao sáng nhất. Tôi chợt hiểu ra, em cũng đang ở đây đó thôi, ngôi sao kia đang nhìn tôi từ một nơi rất xa, đang nghe tiếng đàn của tôi đó thôi. Em không còn trên cõi đời này nữa nhưng tôi biết ở trên thiên đường đó em chính là ngôi sao sáng nhất kia đó thôi.

Nếu có người hỏi tôi anh còn nhớ đến cô ấy đến bao giờ? Tôi sẽ mỉm cười và trả lời: “Cho đến khi nào không còn mùa thu, không còn hoa sữa” bởi em đâu còn nữa mà tôi nhớ về em, tôi chỉ nhớ mùa thu, nhớ mùi hoa sữa thôi mà.
 Ban giay bao ho

Em ở đây - vì em là trời Thu Hà Nội.
Mãi yêu Em -  yêu hoa sữa - mùa thu.

“Có phải em là mùa thu Hà Nội
Có bóng mùa thu thức ta lòng son muộn
Một ngày về xuôi chợt ghé Thăng Long buồn
Có phải em là mùa thu Hà Nội
Ngày sang thu anh lót lá em nằm
Bên trời xa sương tóc bay.
Thôi thì có em đời ta hy vọng
Thôi thì có em sương khói môi mềm
Có phải em là mùa thu Hà Nội
Nghe đâu đây lá úa và mi xanh”


Fr : lovedegiocuondi.blogspot.com

No comments:

Post a Comment