Sunday, September 21, 2014

Quãng đường yêu chẳng bao giờ tỷ lệ thuận với tình cảm của con người cả”

Có nhiều thứ khi ở gần, ta không biết quý trọng, nhưng đến khi mất nó, ta lại cảm thấy hối hận, dù 

nó là tốt hay xấu, ta vẫn phải trân trọng nó... tôi yêu quý bạn dù bạn nhiều lần làm tôi giận, nhưng 

tôi vẫn không chấp nhận mất bạn, vì... bạn mãi là bạn tốt của tôi.

 Quan ao cong nhan

Tình yêu kia là của anh, niềm hạnh phúc trong tay anh em không thể nào giành lấy được, vậy  hãy để nỗi cô đơn, nỗi trống trải và nỗi buồn là của em, chỉ riêng em thôi…
 Khi em cảm thấy cô đơn, em thường len lỏi vào chốn đông người để tìm những cuộc vui, để thoát khỏi những mệt nhoài mà em phải chịu đựng, thật khó khăn… Nếu như anh hiểu “chia tay rất dễ đánh vần nhưng khó phát âm ra thành tiếng”, anh sẽ chẳng đẩy em ra xa đến thế này. Nỗi cô đơn của em lớn lên trong những đêm mùa đông lạnh ngắt, khô khan. Chúng ta đã đi qua cuộc đời nhau mà anh chưa từng ngoảnh lại nhìn, thử xem, em đang chìm trong những hoang mang đến thế nào. Hạnh phúc thì màu hồng còn nỗi cô đơn màu ghi. Hạnh phúc thì đã rất xa còn nỗi cô đơn vẫn bền bỉ ở lại. Em đã biết rằng hạnh phúc mong manh như một sợi chỉ để rồi chúng ta đã làm đứt nó, chúng ta chẳng biết nâng niu mà luôn níu kéo đến rạn vỡ cõi lòng.
 Sửa máy lạnh
Khi em cô đơn, em thường nhớ đến những gì là quá khứ, em cũng rất muốn có một ai nhớ mình mà không do dự, và hét lên rằng “Hãy giấu em vào nỗi nhớ của anh!”, để khi anh trở về là anh sau những ngày xa cách, khi anh đi qua hạnh phúc chóng vánh và quay lại với những điều xưa cũ, anh sẽ thấy em ở trong nỗi nhớ đã xa ấy, rất đỗi hiền lành. Nếu như anh hiểu những điều không giải quyết được có thể để dành đến ngày mai, ngày kia chứ không phải chỉ trong chốc lát, anh sẽ không dễ dàng bỏ cuộc nhanh đến thế mà chẳng kịp suy nghĩ điều gì. Người ta thường cho rằng nỗi cô đơn là nham nhở và ghét bỏ, nhưng em lại cho rằng em cần những điều ấy. Khi em cảm thấy cô đơn, em thấy nó rất bình thường, nhưng khi em thấy anh cô đơn, lòng em quặn thắt. Hãy cứ để nỗi cô đơn của anh cho em giữ lấy, anh chỉ cần niềm hạnh phúc của anh thôi đã là đủ lắm rồi. Mặc dù nhiều khi em ích kỷ muốn rằng hạnh phúc ấy vụt qua anh nhanh chóng để anh có thể nhớ đến người con gái từng đi qua đời anh, nhưng em nghĩ mình cũng không quá xấu xa để giành giật những điều ấy, chỉ mong rằng anh đừng hẹn hò với cô đơn buồn tủi… Nhiều khi không phải có ai nhớ đến mình mới là hạnh phúc, chỉ cần có ai để nhớ mà mình cảm thấy an lòng khi người ta vẫn ổn thì đó là hạnh phúc lắm rồi…
 Phố mùa này ướt nhẹp, những cơn mưa phùn cuối đông day dứt từng hồi không yên, những con đường co ro trong gió lạnh, cô đơn làm em nhớ đến anh thật nhiều, thật nhiều hơn những gì mà em nghĩ mình đã từng nhớ…
 “Em về ngồi vẽ nhớ quên ...
 Ướt thênh thang phố-tìm tên một người”
Phu tung o to

Khi nỗi trống trải bủa vây em như chẳng muốn dứt ra, em thường hát cho yêu thương vơi đầy trong trí nhớ. Em nghĩ tình yêu như một tờ giấy trắng, lúc mới yêu người ta sẽ vẽ vào đó những trái tim đẹp đẽ, nhưng khi tình yêu đã trở nên vụn nát, người ta thường lấy tay nguệch ngoạc những vết vô tình, người ta thường lấy những mảnh vỡ ấy mà cứa nhau đau đến khi chảy máu, một cách rất lạnh lùng. Những vết đau ấy vẫn nhưng nhức trong em những đêm đông lạnh giá. Em lại thèm mùi hoa sữa thoang thoảng khắp phố, em lại thèm những chiếc lá xà cừ bay bay, thèm đi qua những nơi mình đã qua, và rồi em thấy mùa đông thật thiếu thốn, thương lạ lùng... Bởi vì không thể quên, nên khi nỗi trống trải song hành cùng em, em thường cho phép mình chìm đắm trong những kỷ niệm đã hoen úa màu. Bởi vì không thể quên nên khi nỗi trống trải trong em chứa một phần to lớn, em hiểu đó là cảm giác của những người đã đi qua yêu thương sâu đậm, đó là cảm giác chung của những con người nhỏ bé trong trái đất to lớn này. Có những người ngủ mãi trong giấc mơ của ngày xưa mà không muốn tỉnh dậy, có những người đã chối bỏ cuộc sống này vì không thể bước qua, em rất đau lòng. Em cũng nghĩ mình đã chết đi nhiều lần khi nhìn nhau mà thành như người dưng xa lạ, khi bước qua nhau mà chẳng có lấy một câu chào xã giao như những người khác, nhịp tim nhói đến xót xa. Và rồi em lại so sánh yêu thương và nỗi trống trải. Yêu thương màu tím còn nỗi trống trải màu xám. Thương yêu thì mượt mà và ngọt ngào còn nỗi trống trải thì xù xì, đắng ngắt. Anh có nhiều sự lựa chọn trong tình yêu, và anh luôn thay đổi sự lựa chọn đó để có thương yêu mới. Còn em, em cũng có rất nhiều sự lựa chọn, nhưng anh là thương yêu của em mất rồi nên em chẳng chọn thêm một yêu thương nào nữa. Những khi trống trải ngồi bên em, em lại muốn hét lên rằng “Hãy giấu em vào những mệt nhoài của anh!”, để khi anh bước qua những yêu thương, những khoảng lặng giữa yêu thương ấy, những mệt nhoài khi rong ruổi với những cuộc tình chóng vánh, anh sẽ trở về và nhìn lại, đã có em đứng đó rồi, đã đứng rất lâu... Nhưng cứ để em đứng lại nơi ấy, chịu thay những nỗi trống trải nơi anh, bởi nhìn thấy anh mệt mỏi, em chẳng thể yên lòng..
 “ Em về ngồi vẽ tiếng cười
 Trong veo mát lạnh giữa trời đôi tim”
Khi em buồn, em thường tìm lại sự vẹn nguyên trong tình yêu của chúng mình. Những nỗi buồn va đập vào lòng em những đợt vồn vã, em chẳng kịp trở mình mà tránh né, nên em thường đối diện với tất cả những vỡ tan. Nỗi buồn của em thì không biết hát, nên thi thoảng em tự để những giọt mặn mà rơi xuống má, xuống cằm, đó là cách tốt nhất để vượt qua. Đôi  khi, em lại để cho nỗi buồn ấy ngạo cười chua xót, bởi vì em muốn tìm một vỏ bọc cho trái tim đầy non nớt này. Những lúc như thế, em lại nghĩ về anh. Mùa này lạnh lắm nhưng chắc rằng sẽ có một người gom nắng lại, sưởi ấm cho anh trong những ngày quạnh quẽ này, sẽ có người đủ bình yên cho anh dựa vào mỗi khi anh buồn. Khi nỗi buồn xâm chiếm trí óc của em, em lại cảm thấy mình như mắc nợ chính bản thân, em chẳng nên có thời gian để gặm nhấm nỗi buồn ấy, mà nên tìm cách để bước qua. Niềm vui và nỗi buồn thường đi với nhau như là một cặp, niềm vui là màu đỏ và nỗi buồn là màu đen. Niềm vui thì phẳng lặng mà nỗi buồn đầy ghồ ghề gấp khúc. Vì chúng mình yêu nhau quá, nên niềm vui thừa thãi và nỗi buồn thiếu hụt. Chẳng phải vì lý do ấy nên chúng mình rời bỏ nhau sao? Vì anh đã nắm tay em dắt qua những ngày dại khờ và những tháng chông chênh, nên khi anh bước qua em như người vô hình mà em không thể nào đoán trước được, em đã rất rất buồn. Khe tình cảm của em quá hẹp còn tình yêu anh dành quá rộng, nên em chẳng biết giữ chặt mà để nó tự dứt ra, để rồi anh bước đi xa cho cuộc tình ta rơi vào ngõ cụt. Người ta thường tiếc nuối những gì đã mất và những gì không thuộc về mình, nên chẳng quý những gì là thực tại. Vì thế nên nỗi buồn cứ ở lại, song hành cùng em. Và khi em buồn, xin anh “Hãy giấu em vào nỗi đau của anh!”, chỉ khi nào thật đau thôi nhé, khi anh muốn tìm một chút lặng trong tâm hồn mình, anh vẫn thấy em ở đó, cũng đang rất đau vì vết thương anh chưa vẹn lành... Nhưng em chẳng mong gì hai ta đều đau cả, nên xin anh thêm một lần nữa, là nỗi đau của anh sẽ dành tặng em nhé, bởi vì, em ích kỷ, em biết tranh giành...
“Em về ngồi vẽ đau thương

 Tình nhân gian vẫn...mỏng lời xót xa”
Quãng đường yêu chẳng bao giờ tỷ lệ thuận với tình cảm của con người cả”. Em biết tình mình thì rất ngắn nhưng yêu thương lại rất dài. Em chỉ mong yêu thương ấy sẽ ở lại nơi anh, niềm hạnh phúc ấy sẽ ở lại nơi anh, còn em, em vẫn giữ lại cho mình những gì là không thể, không thể để anh cô đơn, không thể để anh trống trải, và cũng chẳng thể nào để anh buồn... đơn giản vì, em thực lòng yêu anh...

  “Anh hãy cứ đi...

  về phía cuối chân trời

  Mặc em đợi một vì sao – của riêng em

  bé nhỏ
Giay dan tuong

 Xòe tay  hứng những Có – Không

rồi không có

chẳng có gì... còn sót lại cho nhau !

 Anh cứ đi...

 đừng nhìn lại phía sau

Trăng sẽ khóc theo  ngập ngừng nhịp bước

 Đoạn đường phía trước

Nước mắt – Nụ cười

sẽ là của riêng em...”



 fr: lovedegiocuondi

No comments:

Post a Comment