Sunday, September 21, 2014

Rồi ngày mai sẽ là một ngày đầy nắng anh ạh !!!

Thân lãng tử phải phiêu du mây gió.Chốn phiêu bồng ắt hẳn có giai nhân 

 Quan ao cong nhan


Trái đất không phải hình vuông nên ta không thể tìm một góc khuất mà nấp vào được mà vốn dĩ nó là hình tròn nên ta không thể tìm được chổ nào để nấp vì thế ta cần học cách đối diện với mọi chuyện. Sao tôi có thể hiểu được điều này nhưng khi làm thì lại thấy thật khó.
Tình yêu giống như một trò chơi xếp hình. Mỗi mảnh ghép có một vị trí duy nhất trên bức tranh. Đôi khi ta thấy mảnh ghép này có màu sắc và hình dáng thật phù hợp nhưng khi đặt nó vào mới thấy nó không phải ở vị trí đó. Cũng như ai cũng có một mảnh ghép duy nhất cho mình để hoàn thiện phần còn thiếu còn lại.
Anh - Người đã không còn thuộc về tôi - Chúng tôi đã thật sự kết thúc.Tôi đã thử rất nhiều cách và tôi chẳng nhớ số lần thử các cách ấy là bao nhiêu lần nữa để chúng tôi có thể trở về bên cạnh nhau, nhưng đều vô vọng cả.
 Sửa máy lạnh
Khi anh nói chia tay, tim tôi như ngừng đập, có cảm giác cái gì đó chạy dọc cơ thể, dường như là đau tột cùng. Nhưng đâu đó trong tôi vẫn còn hy vọng. Nhưng dường như nó rất mong manh.Tôi cũng không biết là vì đôi tay tôi không đủ sức níu kéo hay vì quyết tâm ra đi của anh quá lớn.

Thời gian vẫn là liều thuốc xoa dịu nỗi đau tốt nhất. Gần một năm sáu tháng trôi qua. Rồi tôi cũng tập dần cuộc sống mà không có anh ấy bên cạnh.Tôi không còn cảm giác mình như ngạt thở khi nghĩ đến anh nữa. Nếu để ý một chút thì sẽ nhận ra đau và tổn thương là hai khái niệm hoàn toàn khác xa nhau. Cũng như Quá khứ và Hiện tại chúng sẽ không bao giờ tồn tại cùng một lúc. Mà chúng ta nên để Quá khứ ngủ yên ở một góc nào đó thật bình yên trong lòng mình và hãy sống tốt cho Hiện tại và cả những dự định về Tương lai nữa.
Một người con trai khác đến với tôi, anh ấy đến với tôi nhẹ nhàng như một cơn gió mùa đông. Nhưng sao tôi sợ phải thừa nhận rằng tôi đã dần yêu thích anh. Vì tôi sợ rằng sẽ một lần đánh mất, với anh tôi không tự tin và có thể nắm bắt anh được. Nhưng rồi tôi lại mở lòng mình ra thêm một lần nữa. Tôi và anh có thể đến với nhau quá nhanh nhưng tôi biết mình không yêu ai một cách vội vàng cả.Tình yêu đều được xây dựng cả đấy.Tôi yêu nụ cười hiền và đôi mắt một mí của anh. Tôi yêu cái cách mà anh tập trung làm một việc gì đó. Yêu cả những lần anh mở chống xe để tôi có thể dễ dàng lên xe và ngồi phía sau anh. Yêu cả những lần anh như trẻ con, phải mở nắp và đưa chai nước ngay miệng anh thì anh mới uống.
Phu tung o to
Nhưng sao tôi lại có cảm giác dè chừng với anh, tôi và anh có lần nói chuyện thật nhiều để chúng tôi có thể hiểu nhau hơn. Tôi muốn cả 2 xác định lại tình cảm của mình vì yêu thì chỉ có một nhưng những thứ na ná yêu thì nhiều và tôi thấy anh đôi lúc sao quá hời hợt và ít quan tâm đến tôi quá.Tôi và anh đã làm một phép thử bằng cách chúng tôi sẽ không gặp nhau một thời gian.Trong khoảng thời gian đó, sao tôi lại thấy thiếu vắng, nhớ anh, và sợ anh sẽ chẳng tìm đến tôi thêm lần nữa. Nhưng rồi anh đã nhắn tin và gọi điện thoại cho tôi.Tôi và anh gặp nhau nhưng anh không nói là sẽ tiếp tục hay kết thúc gì cả. Có lẽ chúng tôi đang để mỗi người tìm ra câu trả lời cho mình. Anh vui vẻ bên tôi, tôi cảm nhận được đều đó. Lúc này đây, tôi có nên nghĩ rằng Anh cần tôi được chưa nhỉ? Nhưng tôi có thể trả lời cho câu hỏi của bản thân mình là Tôi đã cần anh.
Đôi khi tôi thấy thiếu thốn sự quan tâm từ anh, mỗi ngày 2 tin nhắn là quá ít cho những người đang yêu nhau phải không? Nhưng tôi cũng phải biết, ngoài tôi ra anh còn có công việc của anh, cả bạn bè và còn cả thời gian riêng cho bản thân mình nữa chứ. Bây giờ thì tôi chỉ mong rằng chúng tôi vui vẻ khi đi cạnh nhau và có thể chia sẻ niềm vui nỗi buồn với nhau thôi.
Và tôi hy vọng rằng Anh - Sẽ là người đặc biệt thứ 2 trong cuộc đời tôi.
Ngày ... tháng ... năm ...
Gần 2 tháng sau ...
"Chúng ta làm bạn lại em nhé!" Sao anh có thể nói nhẹ nhàng như thế? À không, anh nói anh đã suy nghĩ khi nói với em câu đó mà, vì thế mà em không thể trách móc anh một câu nào. Nhưng giờ em nuối tiếc với vô vàn suy nghĩ: “Tại sao anh không yêu em nhưng lại nhận lời em như thế ??? Tại sao anh lại tìm đến em khi anh có thể biến mất mà không cần một lời giải thích nào ??? Sao anh lại cho em nhiều hy vọng đến thế ??? ". Đầu óc em giờ đây đầy rẫy những câu hỏi không lời giải, những giả thuyết tự tưởng tượng . Mỗi đêm em giật mình trong đêm và nước mắt lại chảy đến khi ráo hoảnh vẫn chưa chộp mắt được . Và em nhận ra Anh chưa bao giờ nói yêu em.

Em buông xuôi theo cảm xúc của chính mình. Em đã nói dù có chuyện gì xảy ra thì cuộc sống này vẫn không dừng lại và em không cho phép mình dừng lại con bé trong em luôn cố gắng sống thật mạnh mẽ, rồi một ngày em nhận ra mình yếu đuối và mong manh đến nhường nào. Em muốn sống bằng lý trí chứ không phải trái tim . Muốn mình sống ích kỉ hơn, sống cho bản thân mình nhiều hơn để không còn bị tổn thương nữa . Nhưng anh biết không: "Con tim luôn có những lý lẽ riêng của nó mà lý trí không bao giờ hiểu được ."
Giay dan tuong
Mọi người thấy em sống lặng đi. Em như sống chậm lại, sống chậm lại vì sợ một ngày nào đó mình lại có thể tự làm mình tổn thương như bây giờ. Giờ thì em hiểu thế nào là nỗi sợ bị tổn thương. Nhưng để ý một chút sẽ nhận ra rằng đau và tổn thương là hai khái niệm hoàn toàn khác xa nhau. Thật khó tự thuyết phục mình khi đã từng bị tổn thương, dù đã bao lần em an ủi mình hãy lạc quan lên. Không có gì thấm thía bằng trải nghiệm của chính bản thân mình cả.
Em vẫn sống như bao người đã sống .
Em vẫn cười dù mình ... mãi mất nhau
P/s: Gửi đến Anh - Huỳnh Tấn Phát với lời nhắn: “Rồi ngày mai sẽ là một ngày đầy nắng anh ạh !!!”


 fr: lovedegiocuondi

No comments:

Post a Comment