Sunday, September 21, 2014

Sẽ phải trải qua bao nhiêu cuộc tình, ta mới tìm thấy người ta yêu nhất?

""♥ Cậu : • Đã từng là - Tất cả trong Tớ... • Đã từng là Người - Tớ Yêu Thương Nhất... • Người mà 

- Làm Tớ bật cười trong Hạnh Phúc... • Người mà - Làm Tớ tổn thương đến Gục Ngã... ♥ Nhưng 

bây giờ : • Nhắc đến Cậu... • Tim Tớ - Bình yên lắm... • Có lẽ - Với cậu - Yêu thương đã không 

còn... ♥ Dù vậy : • Trong trái tim Tớ... • Vẫn luôn có nơi - Dành riêng cho Cậu... • Một góc khuất - 

Mang tên - Kỷ Niệm... :) 
Quan ao cong nhan


Cái gì thuộc về mình sẽ là của mình. Tình yêu cũng vậy, chỉ cần không những em phải nắm thật chặt tay, mà em còn phải đừng bao giờ buông lỏng trái tim người ấy. Em cần giữ người đàn ông em đã tìm thấy, như là của riêng mình thôi.

Tặng anh, Pisces!
 Em
 Anh không phải là mối tình đầu của em, cũng không phải là người mà em tưởng chừng như mình không còn yêu ai được nữa. Anh thầm lặng, em đứng im, mọi thứ về mọi điều của chúng ta tưởng chừng như chìm trong quá khứ, khi chúng ta đã cách xa nhau hàng trăm cây số. Em quen anh vào học kỳ 2 của năm lớp 10, đối với một con bé hay nói thì thấy anh quả thật rất "con gái". Anh ít nói, ít cười. Anh trầm lặng, trầm lặng như những lần anh ngồi ở góc khuất dưới tán bàng non, mắt nhìn xa xôi. Những lần nói chuyện của chúng ta được em tính trên đầu ngón tay còn thừa. Với em, em chẳng có kỷ niệm nào về anh hết, vì tâm trí em còn bận với "mối tình đầu" ở bàn trên. Anh luôn ngồi dưới, ngắm nhìn cô gái đang ngắm nhìn một chàng trai khác - không phải là anh.
 Anh
 Sửa máy lạnh
 Em là người đầu tiên và duy nhất nói chuyện với tôi khi tôi vào lớp. Em hay cười, nhí nhảnh, hồn nhiên. Tôi thích ngắm những lần em trêu đùa cùng bạn bè rồi cười tít mắt, lúc đó trông em thật dễ thương.Tôi nhớ có lần tôi giả vờ "vô tình" đụng vào em để em rơi sách rồi tôi sẽ cúi xuống nhặt giúp em (như mấy bộ phim Hàn tôi vẫn thường xem), thế nhưng, quá sức tưởng tượng của tôi, em nhìn chằm chằm vào tôi thật lâu, rồi nhặt sách lên không quên kèm theo một cái nguýt ngúng nguẩy thật dài. Tôi ngơ ngác, bật cười. Trong tôi, em như một giấc mơ mà tôi luôn ao ước có một lần mình được ở trong đó, rất đỗi bình yên.
Em
Em đi học xa nhà, em có người yêu. Em yêu vội vã và mù quáng. Những cuộc tình trôi qua chóng vánh. Không biết bao lần em chia tay với người ta, rồi lại tìm đến anh, kể lể cho anh nghe những điều xưa cũ mà chẳng bao giờ biết được rằng, tim anh đang thắt lại. Có những lần em lấy anh làm người thế chỗ, em bảo em yêu anh, lời yêu mỏng manh và giả dối. Chẳng biết bao lần như thế, mà anh vẫn vị tha. Hay vì anh quá ngốc nghếch? Vì em biết anh yêu em thật nhiều, nên em đã làm những điều ích kỷ. Em luôn lấy niềm vui của mình đặt trên nỗi đau khổ trong anh, mà chẳng ngại ngần. Em đến bên anh thật gần, rồi em lại rời xa anh tìm kiếm những mối tình thừa thãi, những mối tình em chẳng hề kịp suy nghĩ, đằng sau đó, em đã để lại những vết thương gì...

Anh
Em khờ khạo. Khờ như những lần em khóc òa trên vai tôi vì những lần đổ vỡ. Tôi chẳng biết làm gì, chẳng biết an ủi thế nào, ngoài việc lau nước mắt, cho em mượn bờ vai làm nơi trút bỏ những muộn phiền. Dù biết em không hề yêu tôi như em đã từng nói, nhưng tôi chấp nhận, đơn giản vì, tôi chẳng bao giờ quên được hình ảnh cô bé có mái tóc chẳng bao giờ dài đến chấm vai trêu đùa với đứa con trai ngồi một mình nơi góc lớp - là tôi. Cô bé ấy trong tôi vẫn như ngày nào, chỉ có điều, em đã biết rơi nước mắt nhiều hơn. Rồi ngày tháng trôi đi, em xa tôi chẳng để lại lời gì, em lại vui cùng những tình yêu mới. Tôi chỉ thương em những lần mắt nhạt nhòa. Tôi chỉ thương em những lần em lẻ loi trên đường cô quạnh. Và tôi vẫn bước sau em, dõi theo những bước chân em chông chênh trong giá lạnh, xót xa...
Em
Phu tung o to
Chẳng bao giờ em bằng lòng với những gì mình có. Em luôn thay cái mới cho mình, thay người yêu đơn giản như thay một cái áo, hay thay một thỏi son môi. Màu sắc có thể khác nhau nhưng mặc lên hay trát vào thì vẫn thế, rồi cũng vô cùng nhàm chán. Nhiều khi em thấy mình cô độc và buồn bã. Và người duy nhất em nhớ đến vẫn là anh. Nhưng anh bây giờ chẳng phải là anh của ngày xưa nữa. Vì em đã làm tổn thương anh nhiều quá, cả bạn thân của anh mà em cũng đã từng ngỏ lời yêu. Anh bất ngờ, rồi quay bước đi. Anh bảo em không còn xứng đáng với tình yêu của anh nữa. Đến lúc này, khi tất cả trở về vị trí cũ, mà không, khi tất cả đứng yên một cách đáng thương, thì em biết, hình ảnh người con trai đứng ôm em thật chặt, người run run trong gió rét vẫn chẳng bao giờ có thể xóa nhòa. Có phải đã quá muộn không anh?
Anh
Em vẫn thế, không hề đổi thay. Người ta bảo em đa tình, còn tôi thì ngu ngốc. Em yêu bạn thân tôi, tôi đã từng căm ghét em, đã từng hận em rất nhiều. Nhưng đọng lại, tôi phải thương em bao nhiêu cho đủ. Em phải tìm đến bao nhiêu niềm vui mới, em phải tìm đến bao lâu, mới đến được chỗ dừng chân. Tôi đã chạy trốn khỏi em, chạy trốn những lần nhớ em quay quắt. Chạy trốn những lần em tìm tôi trong làn nước mắt, để quên... Nhưng càng chạy đến đâu, tôi cũng chẳng bao giờ thoát khỏi nỗi nhớ ấy, làn nước mắt ấy, để rồi thấy mình mềm yếu trước em. Tôi không phải là người đàn ông nhu nhược. Tôi chỉ yêu một cách rất thật thà. Tôi muốn được chở che cho em suốt quãng đời còn lại, bằng một tình yêu chân thành, không vụ lợi như những người đàn ông đến với em. Nhưng em ơi, đến bao giờ em mới hiểu, tình yêu tôi như cánh diều gặp gió, em giữ thật chặt dây hay để nó bay đi?
Em
Ba năm trôi qua.
Em không còn yêu ai được nữa, ngoài anh. Nhưng em chẳng còn đủ dũng khí để tìm đến anh, tìm đến người đàn ông em đã tìm thấy nhưng để tuột mất khỏi tầm tay. Những vết thương giờ đã thành vết sẹo, nhưng nỗi đau thì vẫn còn. Giờ đến lượt em ngồi nơi góc khuất, ngắm nhìn anh thật dịu dàng, thật yên bình như những lần tựa vào vai anh, như những lần anh hôn vào dòng nước mắt nóng hổi, để nguôi ngoai đi những chuyện đau buồn. Em sẽ đợi anh, đến bao giờ anh thứ tha cho ngày hôm qua dang dở. Em sẽ chẳng bao giờ buông lỏng bàn tay và trái tim ấm của người đàn ông em yêu nữa đâu, em hứa...
Anh
Giay dan tuong
Tôi đợi một ngày em trưởng thành. Trưởng thành trong từng hành động và suy nghĩ, tôi sẽ về bên em. Từng ấy lạnh lùng của tôi đã làm tâm hồn em rạn vỡ. Từng ấy lời nói cứa dao của tôi đã làm trái tim em rách bươm, dột nát nhưng tôi vẫn yêu em, cô gái có mái tóc chẳng bao giờ dài chấm vai. Chẳng phải vì tôi làm như thế mới xứng với những lỗi lầm em gây ra, tôi chỉ muốn thức tỉnh em, thức tỉnh những vụng dại của người con gái tôi thương đã chìm trong u mê dại dột. Tôi đợi em đủ lớn, đợi em trở về nguyên vẹn trong tôi, như ngày hôm qua...

Sẽ phải trải qua bao nhiêu cuộc tình, ta mới tìm thấy người ta yêu nhất?
Sẽ phải trải qua bao nhiêu dòng nước mắt, ta mới tìm thấy được người ta thương
Sẽ qua bao nhiêu vấn vương, ta mới thành người lớn?
Sẽ qua bao nhiều dỗi hờn, ta mới giữ chặt được người ta yêu...
Sẽ đợi một ngày anh hiểu, em đã tìm thấy được tình yêu anh vô cùng...



 fr: lovedegiocuondi

No comments:

Post a Comment