Monday, September 15, 2014

Tạm biệt một kỉ niệm về tình yêu chúng mình!

Nếu giọt nước là những nụ hôn, anh sẽ trao em biển cả

Nếu lá là những ôm ấp vuốt ve, anh sẽ tặng em cả rừng cây

Nếu đêm dài là tình yêu, anh muốn gửi em cả trời sao lấp lánh
Nhưng trái tim anh không thể dành tặng em được vì nơi đó đã thuộc về em ♥
May dong phuc


Bài thơ này tôi không gửi cho ai.
Trong biệt ly bóng người xa xôi lắm
Như áng mây cuối trời xa vạn dặm
Hương phấn xưa bay theo gió trăm miền

Nơi tôi về chiều lất phất mưa bay
Mưa trăm ngả mang theo lời gió gọi
Mưa trắng quá che tầm nhìn mắt đợi
Dãy phố buồn còn ai đứng trông theo

May ao thun quang cao
Em còn nhớ, những con đường của một thủa thân yêu
Không còn em, không còn em bỗng nhìn sao rất lạ
Hối tiếc gì,
Chỉ còn mưa giăng trên từng nhánh lá

Thành sông dài, chảy suốt quãng đời sau
Tình bây giờ là những bước không nhau
Dấu chân ai dẫm lên vùng ký ức
Tôi soi gương nhìn lại mình rất thực

Em xa rồi tình một kiếp thương vay
May dong phuc hoc sinh

Chiều nay, mình anh cuốc bộ trên con đường đất ngày xưa, từng đám cỏ may nghiêng mình tựa vào nhau khi gió chiều đổi hướng, từng bông cỏ may già xuyên toạc những thớ vải tưởng chừng dệt công phu nhất cũng như dấu vết ký ức xưa cứ găm từng mũi vào mảng tâm hồn đã hóa sừng cũng phải rỉ ra, chảy sướt những cảm xúc đầm đìa. Cánh đồng quê, sau mùa gặt thật là tả tơi, xác xơ chỉ còn lại những gốc rạ khô cằn, héo hon, quằn quại và đâu đó còn phảng phất mùi “ngàn ngạt” của mấy nhành hoa dại. Xóm em sao có nhiều cô gái trạc tuổi em, họ đang hái  những bông hoa dại ven cánh đồng, những hình ảnh đó gợi cho anh nhớ về em nhiều hơn, lòng anh thắt lại khi rong ruổi hết cả khoảng đồng trống mênh mông, cứ kiếm, cứ tìm. Anh đi tìm em.  Nhưng chẳng thấy gì ngoài nỗi nhớ, nhớ cồn cào, rát bỏng đến phồng rộp con tim.
Ban vai cho tan binh

Em ạ. Hoàng hôn lại về trên cánh đồng quê em, gió chiều nhẹ man mát thổi cũng không đủ làm dịu vợi những xúc cảm đang cháy bỏng trong anh. Anh đang ở rất gần em, gần lắm, tưởng chừng như bước khẽ là đến, anh chỉ cách em một lũy tre làng thôi nhưng sao anh lại thấy xa như vạn dặm, mắt cứ đau đáu dõi theo mà lòng thì kìm chân lại. Tại sao ? Em giờ ở đâu ? Em có thấu hiểu nỗi lòng này không ? Anh giận cuộc đời này sao đã không đưa chúng mình đến với nhau mà phải để hai tâm hồn xa nhau, hỏi có gì trớ trêu hơn thế. Có phải mình đến với nhau là tội lỗi, nên ông trời bắt chúng mình phải xa nhau, cả anh và em đã nhiều lần cố ngăn lòng mình lại nhưng rồi có ai làm được đâu. Khi yêu nhau anh cũng đã từng nghĩ  hạnh phúc chừng nào thì xa nhau sẽ đớn đau từng đó. Nhưng bây giờ khi đã mất nhau thật rồi anh mới biết được cảm giác đó là thế này đây không phải đau là mà nghẹn ngào chua xót.
May ao somi gia re

Em ạ, người bước qua đời anh, người mang lại hạnh phúc tràn trề là em và người mang lại nhiều khổ tâm cho anh nhất cũng là em vì thế mà anh không thể nào quên em được. Mình từ không tìm thấy nhau đến gặp nhau và để rồi lạc mất nhau khi cuộc đời này bắt phải vậy. Nhưng trong sâu thẳm lòng mình anh vẫn dành trọn một khoảng trống để lưu giữ những ký ức về em và chỉ em thôi mới khỏa lấp được khoảng trống trong anh. Anh phải về thôi, mặc dù bước chân này bây giờ không có mắt người dõi theo như  trước đây nữa. Nhưng với tâm tưởng luôn có em bên mình anh cũng cố đưa tấm thân này về chốn không em. Chào em. Tạm biệt một kỉ niệm về tình yêu chúng mình!


Fr : lovedegiocuondi.blogspot.com

No comments:

Post a Comment