Monday, September 15, 2014

Tạm biệt tuổi học trò

E hỏi a khoảng cách nào là xa nhất
A trả lời đường từ trái đất đến mặt trăng
Ko phải đâu a, đường vào tim nhau đó
Đi trọn 1 đời vẫn chưa tới nơi

May non gia re


Anh à! em vẫn mãi là cô bé yêu trắng nhưng màu trắng của em bây giờ đây không chỉ là màu của sóng biển, của cát trắng, của lông chông, của mùa đông, của  hoa tuyết mà màu trắng còn là màu của giản đơn và dung dị ... nhưng sẽ không bao giờ là màu của tang tóc đâu! Anh cứ yên tâm anh nhé! Màu trắng là màu của tình bạn hồn nhiên và trong sáng anh nhỉ!
 May ao khoac cho tan binh

-  Em cứ nhớ 5 năm nữa, đúng vào mùa đông anh sẽ về cùng một nhành lông chông thật đẹp. Cũng trên chiếc xe đạp này anh sẽ đưa em đi hết tất cả các con ngỏ hẻm của phố biển miền Trung.
-  5 năm nữa là 04/10/2011 anh nhỉ!

Anh nắm lấy tay cô, xiết nhẹ. Cô mỉm cười nụ cười hạnh phúc ngập tràn trong tim, trong hơi thở của  họ dường như đã làm dịu đi cái dữ dội của sóng, của gió, xoá đi cái ảm đạm u buồn lạnh lẽo của biển mùa những ngày mùa đông giá buốt.

3 mùa đông yêu nhau là 3 mùa đông trên giỏ xe của cô đầy ắp những đoá lông chông. Loài hoa mà chỉ phố biển miền Trung quê cô mới có. Cô yêu lắm cái bề ngoài bình dị mà thanh cao, yêu cái nhẹ nhàng của những cánh hoa luôn mải miết bay về 1 hướng, bay về nơi có ánh sáng mặt trời, yêu cái thuỷ chung trinh nguyên của nó.
Ban dong phuc may san

Tình yêu của cô gắn liền với những đóa lông chông, hẹn thề và nguyện ước. Tất cả đều hồn nhiên trong sáng đúng như cái tuổi học trò. Song cũng không kém phần chững chạc và sâu sắc khi cả anh và cô cùng nhìn về một hướng để tiến lên.

Tình yêu ấy thánh thiện đến mức anh chỉ luôn nhìn cô rồi nắm tay mà chưa bao giờ đặt một nụ hôn lên  tóc hay lên đôi môi của cô suốt 3 mùa đông yêu nhau.

Trên chiếc xe đạp họ đã cùng nhau đi hết các con phố của Thành Vinh, phố Lê Lợi rợp mát bởi những tán xà cừ cổ thụ, phố Hàn Thuyên thơm ngọt mùi ngọc lan, phố Nguyễn Văn Cừ với tập sách thật hay, những cuốn tiểu thuyết dày cộm, những đĩa bánh bèo thơm lừng…. Và phố biển Cửa Lò nơi in dấu những bước chân tình yêu.

“… Nếu lấy bãi muống biển làm mốc, đi dịch sang trái 5 km - chỗ này nhiều vỏ sò lắm đấy. Anh nhớ nhé, nhớ nhặt cho em cái vỏ sò màu tím nghe chưa! Tìm được vỏ sò màu tím là mình không bao giờ sợ phải xa nhau nữa đâu, thần biển sẽ phù hộ cho chúng mình anh ạ…

… ngôi nhà mang tên Bình Yên mình dã xây ở ghềnh đá thứ mấy nhỉ 18, 7 hay 22, 2…. uối nhưng phía nào nhỉ, trái hay phải hả anh? Ngố! Anh quên là em sẽ phạt đấy, biết chưa?”

Họ đã sống những ngày tháng học trò thật ý nghĩa. Tình yêu chưa bao giờ tách khỏi nhiệm vụ quan trọng đó là học tập. Anh và cô luôn là những học sinh xuất sắc của khoá, là học trò cưng của thầy cô giáo. Có lẽ đấy là nguồn nhiên liệu vô tận cung cấp năng lượng cho tình yêu của họ ngày càng tươi đẹp hơn. Kỳ thi đại học trôi qua thật nhẹ nhàng. Anh thủ khoa đại học giao thông vận tải, còn cô dịu dàng hơn trong môi truờng sư phạm. Họ hạnh phúc bên nhau, hạnh phúc khi nghĩ đến một điều gì đấy xa hơn, lớn lao hơn. Bao nhiêu người nhìn họ với bằng ánh mắt ngưỡng mộ và khâm phục, nếu không nói có phần ghen tị.
Ban giay bao ho

Vậy mà anh lại sắp phải ra đi, đi đến một đất nước xa lạ, một đất nước không có cô, đất nước mùa đông với những bông tuyết bay ngập trời. Du học là khát khao của anh, của chàng trai say mê những kiểu thiết kế cổ, những công trình kiến trúc giống như trong lâu đài cổ tích vẫn ẩn hiện trong giấc mơ cô kể cho anh mỗi ngày…

Ban đầu, lúc anh nói sẽ đi xa cô có cảm giác thật buồn, thật hụt hẫng nhưng tình yêu chân thành đã giúp cô vượt qua  được cái cảm giác sợ hãi, lạc lõng cho những ngày sắp tới không có anh ở bên, không có người để mà vòi vĩnh nũng nịu không có người nắm tay dắt cô qua những mùa đông giá rét. Mọi người những tưởng cô gái mỏng manh yếu đuối là cô sẽ khóc thật nhiều nhưng diệu kỳ thay không có giọt nước mắt nào tràn mi. Cô mỉm cười nhìn anh, mắt sáng lắm, dường như tất cả niềm tin và hy vọng cô dồn hết vào ánh mắt ấy, rồi trao lại cho anh. Thế mới biết tình yêu chân thành có sức mạnh đến nhường nào. Chẳng còn đâu cô nhóc hay mè nheo, mít ướt nữa, yêu là cùng nhìn về một hướng cơ mà. “Anh, em sẽ cố gắng đi về hướng đấy, anh sẽ chờ cô ở nơi cuối đường anh nhé” – cô tự thì thầm với trái tim mình, nhỏ nhẹ và nồng nàn.

Ngày cuối cùng bên nhau anh đưa cô đi dọc bờ biển. cũng chỉ là cái nắm tay, cũng chỉ là anh mắt chan chứa tình thương yêu… cũng tưởng chừng như chỉ đơn giản thế thôi nhưng với họ lại thật lớn lao.

Tay trong tay họ đi qua ngày mùa đông nồng ấm….

Tối, cô đưa nhật ký ra viết:  “… khoảng cách chỉ là một phép thử tình yêu. Tình yêu của anh và em là thật nên sau phép thử này anh sẽ về bên em, anh nhỉ”.


Cô chờ, cho cho từng mùa đông trôi qua.

Những mùa đông không có anh trở nên dài biết bao.  Dẫu cô đơn, dẫu nhớ anh lắm, dẫu mùa đông đang đưa lạnh lẽo về, thế  nhưng cô chưa bao giờ thôi yêu mùa đông  –  thôi yêu mùa hẹn ước. Giờ đây biển vẫn thế, nhưng sóng dữ dằn hơn, những đoá lông chông không còn ở trên giỏ xe cô nữa nhưng mùa đông cô vẫn đạp xe vòng quanh các con phố mà họ đã từng đi qua,  những con phố được cô đặt cho những cái tên mới.

may dong phuc the thao
… “ anh nhớ nhé, Thành Vinh đổi lại tên phố rồi. em giới thiệu cho này, khi nào về nhớ trả công cho hướng dẫn viên xinh đẹp và nhiệt tình nhé!

- Đây là phố Hẹn hò – mình vẫn thường dong xe mỗi chiều tan học anh ạ.

-  Đây là phố Bạn Bè này, phố này anh trao cho cho em bức thư làm bạn đầu tiên.

-  Đây là phố Nhớ

-   Đây là phố Yêu Thương

-   ….

Ngố, thuộc chưa, không thuộc về em phạt đấy!”

Những kỷ niệm vẫn luôn được cô tiếp thêm sức sống lại trở nên thật đẹp biết bao, cô đi qua mùa đông bằng nhiên liệu là những kỉ niệm ấy. mùa đông trong cô giống như tình yêu của họ vậy, êm đềm và sâu lắng.

Một mùa đông đã trôi qua, cô tự dỗ mình chỉ còn 4 mùa đông nữa thôi, à quên 3 chứ, mùa đông thứ 5 anh sẽ ở bên cô rồi cơ mà.



Mùa đông thứ 2 cô trở nên yếu đuối hẳn khi  không còn nhận được những bức thư động viên chia sẻ của anh nữa, hàng trăm bức thư cô gửi, hàng trăm lời tâm sự cùng anh đều bị trả lại vì không có người nhận. Và giờ đây cô cũng đã rời xa phố biển miền Trung, tạm biệt tà áo dài tinh khôi, tạm biệt ước mơ làm cô giáo, cô đã chọn cho mình một con đường khác, con đường mà cô nghĩ sẽ đưa cô đến gần anh hơn. Là sinh viên của trường đại học khác, bao nhiêu cái mới, vui có, buồn có, cô muốn tâm sự cùng anh nhưng không thể.

“… khoảng cách! Xa nhau mất rồi!” – cô mở nhật kí, viết rồi xoá đi không biết bao nhiêu lần câu đấy!

Mùa đông thứ 2, rồi mùa đông thứ 3, mùa đông thứ 4 trôi đi thật chậm cùng sự đợi chờ mong ngóng trong diệu vợi.

Lũ bạn của cô và anh thường khuyên cô quên anh đi.

-  Mi định sống như thế này đến bao giờ? Hãy mạnh mẽ lên mà đối diện với sự thật. Thành xa mi rồi, xa lắm rồi mi hiểu chưa?

-  Mi điên à! Tin gì lũ con trai. Nó đẹp trai thế, nó giỏi thế. Nó về với mày chắc.

-   Lãng mạn cho lắm vào…

Cô nghe mà chỉ cười, bao giờ cũng thế. Chưa khi nào cô hết niềm tin dành cho anh, cô luôn chờ, chờ một ngày mùa đông anh sẽ về bên cô. “ … khoảng cách chỉ là một phép thử tình yêu. Tình yêu của anh và em là thật nên sau phép thử này anh sẽ về bên em, anh nhỉ”.





Và cái thời hạn 5 năm cũng đã đến, ngày hôm nay cô thật đẹp, sáng sớm cô mặc chiếc áo dài màu trắng, cài lên tóc một chiếc nơ nhỏ xinh, rồi như sợ anh không nhận ra cô không dám đi xe bus mà đạp xe một mình đến nơi mà ngày xưa hẹn ước.

Buổi sáng biển mùa đông chẳng có người, một mình cô lang thang dọc bờ biển. Cô đi nhặt vò sò rồi bắt đầu bói toán, anh về, anh không về, có, không, có, không………có…………không. Vỏ sò cuối cùng rơi vào không. Bất giác cô mỉm cười, ừ đúng rồi, em làm gì có anh nữa nhỉ?

Những hạt cát nhỏ bé len lỏi vào từng kẻ chân của cô, buốt lạnh nhưng sao cô thấy bình yên đến thế.


“ Nhật kí ngày 04/10/2011: Chẳng phải phép thử nào cũng cho một kết quả đúng! nhưng trong tình yêu nên có những phép thử để biết rằng có thể ta đã sai…”

“…Ở bên kia chắc màu đông cũng lạnh lắm anh nhỉ? Em chỉ tiếc là mình chưa được đến Matcova, đến với thành phố tuyết, đến với những giấc mơ tuổi học trò.  Khi nào có dịp anh hãy về Việt Nam nhé, Việt Nam cũng có tuyết đấy anh ạ.  Chiều nay đứa bạn thân đọc mấy câu thơ mà em buồn cười: Ai bảo miền nhiệt đới không một lần có tuyết, theo em lên Sapa đi anh, pán xỉ pản đông chiều gió lộng, tuyết trắng trên cành . Trên đời này sẽ còn nhiều điều kỳ diệu nuôi sống tầm hồn mình giống như những câu chuyện cổ tích bắt đầu bằng hai chữ ngày xưa anh nhỉ! Em tin là vẫn còn ông bụt bà tiên, tin em rồi sẽ được làm công chúa của một ai đấy,  và anh là chàng hoàng tử dễ mến. Mình sẽ là bạn, những người bạn rất hiểu nhau anh nhé.”

“… Tạm biệt tuổi học trò, tạm biệt những kỷ niệm thân thương, từ  hôm nay ta sẽ bắt đầu lại từ đầu….. lông chông, mùa đông và biển ...."

“Đừng xa nhau em, bên kia núi đâu có trời xanh hơn, bên kia sóng đâu vỗ về miên man, bên kia đời đâu có gì hân hoan. đừng xa nhau em, hạt sương cũ chan chứa tình thưong yêu, bông hoa cũ vẫn nở chọn trong ta, những kỉ niệm đâu dẽ gì phôi pha. đừng xa em nhé, vì những buồn vui sẽ nối lòng ta , thành mối dây đời trói nhau từ đây………”
Cô mở headphone , lần đầu tiên cô thấy bình yên khi nghe đĩa nhạc này, đĩa mà anh đã thu âm tặng cô trước ngày anh đi xa.

Tạm biệt nhé anh!

Giọng Quang Dũng vẫn trầm ấm dõi theo từng bước em đi…

Fr : lovedegiocuondi.blogspot.com

No comments:

Post a Comment