Thursday, September 11, 2014

Tôi là một con gió, có nơi nào giữ chân?

Cảm ơn ai đó bỏ rơi … để biết rằng không có gì là mãi mãi
Cảm ơn ai đó đã làm tổn thương … để biết cách đứng dậy và mạnh mẽ hơn
Cảm ơn ai đó đã lừa dối … để biết rằng không phải thứ gì cho đi thật lòng cũng sẽ nhận lại 1 cách thật lòng .

 Sua may tinh hcm

Hồi chiều này, tôi ngồi đọc " Tìm nhau giữa Sài Gòn " của anh Leo, trong đó có một bài viết có vài dòng làm tôi chú ý :
sua may tinh gia re

Có lần nghe mẹ kể
Trong đêm tối mênh mông
Ngày mẹ đi lấy chồng
Mối tình đầu dang dở.
sua may tinh tan noi gia re

Sau con lớn con hát
Duyên đã lỡ thì thôi
Câu hát ở miệng đời
Nghe sao mà thương mẹ.
sua may tinh tai nha

Cô bé trong câu chuyện này có đôi mắt buồn giống mẹ, nhưng nó chưa đủ trưởng thành nên nét buồn vẫn cứ hồn nhiên và rất nghịch. Nhưng mẹ nó thì thương lắm.
bao tri may tinh gia re

Đột nhiên tôi nhớ ra là hôm tôi với cô bạn ngồi ở Mây, tôi nói : Có lẽ tớ ngừng viết thì đời đỡ nhọc". Lúc đó trong mắt tôi có nước. Bởi là gần đây tôi viết nhiều. Toàn thức đêm. Có hôm người ta dậy rồi tôi mới sửa soạn đi ngủ.
 lap rap may tinh gia re
Mẹ nói tôi từ nhỏ đã là một đứa trẻ đặc biệt, không dựa dẫm ai, bướng lì và lí trí. Có lẽ vì vậy mà khi lớn lên cuộc sống của tôi cũng vẫn như một lập trình cài đặt sẵn trong máy tính. Kể đó là yêu.
 sua chua may in gia re

Và cũng vì viết nhiều nên con chữ cứ chạy đến đâu là hàng loạt những dự cảm về cuộc đời mình chảy trôi ra theo ngòi bút. Rằng là đến 27 tuổi tôi vẫn một mình. Sẽ trồng lan trước nhà , nuôi cá cảnh. Những chú cá sẽ sinh những chú cá con. Gian nhà ít " người" lại đông vui đón thêm "thành viên" mới. Tôi nói đến đây, cô ấy quay sang hỏi là: " Đến cá cậu cũng muốn nó sinh con, sao cậu lại chọn một mình mà không chọn một điểm tựa. Để mà là vợ, là mẹ, sinh những đứa con ngoan". Tôi cười nhạt, không biết cô ấy có phát hiện ra nụ cười của cô gái 21 tuổi_ là tôi, nhuộm những trăn trở rõ mình. Tôi đâu có phủ nhận, bởi sản sinh ra ở cái thế giới này tôi là một cô gái. Là một cô gái có ai chối từ cái hạnh phúc được làm vợ, sinh con. Nhưng tôi là một con gió, có nơi nào giữ chân?

Tôi quan niệm là mọi thứ đều phải bắt đầu từ tình yêu, kể cả con cái sinh ra cũng vậy. Không thể sinh nó ra mà có má thiếu ba, không thể cho nó một gia đình hạnh phúc. Càng không thể để những đêm áp vào bầu ngực nóng ngủ ngon lành nó vẫn đôi lúc giật mình sờ soạng đôi tay gọi "BA ƠI" trong vô thức. Lúc dắt tay đưa nó đến trường nó ngây thơ chỉ sang bạn đi phía bên " Sao ba không đưa con đi học như bạn ấy ? Ba ở đâu hả má sao lâu về thăm con ? Con à, ở đó sẽ có nước mắt của con, nhưng sâu xa là lệ ngược tràn tim của má. Tôi không muốn tuổi trẻ trả cái giá đắt cho sự hời hợt và ngông cuồng. Nên luôn luôn đặt mọi thứ lại phía sau. Đó là chưa kể đến trường hợp khi nó thôi là một đứa trẻ chỉ biết bú sữa ngủ ngoan. Khi đó nó trưởng thành là một cô gái, sẽ yêu và trong cái tình yêu ban sơ bình dị ấy nó có ngần ngại khi ám ảnh hình ảnh mẹ một mình nuôi nó lớn khôn. Dù là mạnh mẽ, dù là dành hết cả tình yêu cho nó nhưng chắc hẳn chẳng bù đắp được ấm áp của bờ vai cha, tặng cho nó một tuổi thơ ngọt ngào có ba có má, có mong mỏi trong bài vẽ điểm 10 nó khoe vòng tay ba đang dang ra mở rộng.
bom muc gia re

Cũng như với những gì vừa xảy ra, tôi đón nhận bình thản và nhẹ nhàng. Can đảm là người kết thúc trước. Chỉ đủ trọn vẹn để tôi rơi một giọt nước mắt. Lấy tay gạt nhanh rồi ráo hoảnh. Cô ấy gọi cho tôi bằng số máy anh, hẹn gặp mặt. Theo như những gì đọc trong tin nhắn cô ấy cho tôi là người thứ ba. Tay tôi run, nhưng đầu tỉnh táo lắm.. Tôi trả lời rành mạch, đọc kĩ từng kí tự trong tin nhắn trước khi ấn nút " send". Trong giây phút ấy người con trai tôi tin tưởng đã tự thân đập vỡ bức tường mà không hề có tôi can dự. Anh nói cô ấy hiểu lầm anh yêu tôi.
 bom muc may in gia re
Bạn có thể sẽ không ngừng chửi bới và nguyền rủa trong đầu vì mới hôm qua thôi anh vẫn nói yêu bạn một cách nồng nàn, lần gần đây thôi anh đến Nha Trang nghỉ mát và gọi cho bạn suốt cuộc hành trình. Hóa ra những câu nói của thế gian cứ nhẹ nhàng như gió ấy, đến rồi cũng lại đi chỉ để lại một nỗi đau không tài nào cầy cựa được. Kể cả những gì nhìn thấy được, chạm được chưa chắc đã giữ được lâu.

Bởi thế những bất an trong cuộc đời có ai nhẫn nại nhìn đáy lòng tôi mà cho tôi tin 2 chữ thật lòng. Và vì tôi biết những cuộc tình của mình, dù bắt đầu, dù chưa, dù nó vẫn chỉ nằm nơi khóe miệng thì cái dấu chấm vẫn cứ đặt vào cuối trang không khác được. Bởi thể nào tôi cũng chỉ một mình.
  lap dat camera gia re

Và một mình thì có phải đâu là cô độc ? Tôi vẫn sống, vẫn dịch chuyển để làm việc, phòng ít thuốc trong ba lô. Cũng đã lâu rồi tôi bỏ dần thói quen uống đen đá thay vào đó là ly sữa chanh. Ra thì sau tất cả những nỗi buồn, những tổn thương tưởng chừng ghì mình xuống đươc. Tôi lại biến nó như một đòn bẩy bật nhanh đưa tôi về phía trước. Tiếc là những yêu thương đã từng có đó, tôi gọi là vết xước thì nó có đủ khi mà nó làm tôi đau, mà nếu nói là không buồn thì thành ra tôi đang nói dối. Nhưng mà thôi, chẳng trách ai được.

Phải có những giây phút ấy, phải có những dại khờ, cả tin ấy. Để thấy là biết yêu thương bản thân trở nên là điều lớn lao hơn bao giờ hết.
lap dat chong trom

Fr : lovedegiocuondi.blogspot.com

No comments:

Post a Comment