Tuesday, September 9, 2014

Đừng quên đường về với tôi, gió nhé!

"Phiền não của con người thường xoay quanh 12 chữ:
Buông không đành, nghĩ không thông, nhìn không thấu, quên không được. "


Đó là một ngày mùa hè có gió, nhiều nắng vàng nhưng chẳng chút chói chang. Em nằm trên bãi cỏ xanh êm mượt, nghe mùi hoa thơm thoảng trong gió, thấy tiếng chim lích chích trong vòm lá nhưng sự thực là em đang nhìn lên bầu trời cao xanh vời vợi, theo những đám mây trắng xốp bồng bềnh, lững lờ trôi trong một đại dương bao la, vô tận.

Đôi khi thấy mình nhẽ bẫng, muốn bay lên, giang tay ra để thả mình mặc theo cơn gió. Trong nắng vàng, có những hạt bụi mềm li ti vương trên tóc. Em qua những cánh đồng trải dài bởi màu xanh tươi có tô điểm bởi những loài hoa đủ màu sắc rực rỡ, qua một con sông dài uốn lượn, trong vắt, thấy rõ cả những chú cá đang bơi lội và những hòn đá cuội trắng dát đầy dưới đáy. Rồi có ngày em qua đại dương mênh mông, xanh màu mát lành, em thích hòa mình vào đó nghe tiếng vỗ về từ sóng và thưởng thức giọng hát mê ly của những nàng tiên cá phía xa. Em cứ thích trôi đi như thế, ngày này qua ngày khác, chẳng muốn dừng chân…

-    Vậy còn anh thì sao?

Tôi kéo em vào lòng hỏi giọng hờn dỗi, em khúc khích cười, không nói. Nhưng lúc này đây, ôm em trong vòng tay sao tôi thấy ấm lòng lạ, tim tôi đập rộn ràng, một cảm xúc trào dâng. Và tôi biết rằng, tôi yêu em nhiều lắm, yêu hơn tất cả những gì trên cõi đời này và tình yêu tôi giành cho em là mãi mãi. Thế nhưng mà, cứ như những điều em vừa nói với tôi, đôi lúc tôi cảm thấy sao em mong manh quá, cứ như bất chợt một lúc nào đó em có thể bay theo cơn gió mà không nói lời từ biệt với tôi, rồi tất cả trôi qua như là một giấc mơ, trong giấc mơ ấy, tôi là gã ngốc si tình có lẽ ngẩn ngơ cả đời còn lại ngóng chờ em một lúc nào đó sẽ lại bay về bên tôi.


Tình yêu là một điều kì diệu, cùng với em nó đã làm lành mọi vết thương mà cuộc đời hằn vào trái tim tôi. Em mơ mộng là thế và em luôn kéo tôi vào cùng giấc mơ của em.Với tôi đó là một điều thật hạnh phúc. Tôi thích nắm tay em chạy trên ngọn đồi lộng gió.  Rồi tôi sẽ ôm em từ phía sau, mặc gió thổi. Chúng tôi cứ đứng như thế, dưới kia, hoa nở ngập tràn, xa hơn một chút có những dây leo xanh quanh một dòng suối nhỏ và đường chân trời được đánh dấu bởi những ngọn núi mờ phía xa. Cũng có khi chúng tôi dạo chơi vào buổi sáng sớm, khi tóc em được đính bởi những hạt sương long lanh của đêm vừa qua. Hơi thở em mát lành, mọi thứ đều đọng nước tinh khôi. Em luôn cười, có lẽ tôi yêu em nhiều đến thế là bởi vì nụ cười của em, nó làm lòng tôi rộn ràng và tôi cũng muốn cười cùng em. Tình yêu của chúng tôi như vậy đấy, đẹp như thiên đường.Một thiên đường đúng nghĩa khi có em ở đó, sánh bước cùng tôi.

Tôi nhìn em đang mải mê với giọt sương trong veo trong tay, em cười khúc khích rồi khẽ nghiêng tay, hạt sương rơi xuống, vỡ tan, thấm dần vào đất. Bỗng nhiên tôi liên tưởng tới một ngày nào đó, mọi thứ xung quanh tôi vỡ vụn ra rồi cũng biến mất như giọt sương kia. Tôi sợ, một nỗi sợ đôi lúc nổi lên dày vò tôi làm tôi đau khổ.Em không biết được nỗi lòng sâu kín của tôi và tôi cũng hi vọng rằng em không biết bởi có lẽ đó chỉ là suy nghĩ vớ vẩn khi mà tôi yêu em quá nhiều. Chính vì thế, tôi sợ mất em.

Và rồi, thật buồn!

Chiều nay, gió thổi, một nỗi niềm hiu hắt bởi một màu tím trải dài khi hoàng hôn buông xuống. Tôi đứng đây, một mình. Em đã đi rồi. Đã có lúc tôi nghĩ rằng lòng mình sẽ dậy sóng khi em đi, nhưng giờ đây đó chỉ là con sóng nhỏ li ti trải dài, vô hồn. Tôi cũng từng nghĩ có lẽ mình sẽ hóa điên khi biết rằng em không còn bên tôi nữa nhưng cũng ngạc nhiên là giờ đây tôi lại lặng thầm như thế. Có lẽ những gì em mang đến cho tôi đã quá đủ rồi để tôi biết mình không thể đòi hỏi thêm nữa. Biết vậy nhưng tôi thấy dường như trái tim mình đang dần hóa dại khờ…

Tạm biệt nhé, tình yêu của tôi. Nghĩ rằng giờ em đang dạo chơi qua một cánh đồng hoa xanh biếc cũng khiến lòng tôi bình yên thêm chút vì tôi biết  giờ em còn vui. Nhắn gửi đôi lời trong gió tới em, rằng tôi vẫn sẽ yêu em nhiều như thế. Và em này, nếu một ngày nào đó trong một cuộc dạo chơi dài làm em muốn dừng chân ngồi lại thì hãy nhớ tới tôi nhé. Tôi mong chờ cái ngày gió đưa em về lại nơi đây, tôi sẽ đứng đó, chờ và giang tay để được ôm em vào lòng.

Và này gió, đừng quên đường về với tôi, gió nhé!


Fr : lovedegiocuondi.blogspot.com

No comments:

Post a Comment