Friday, September 5, 2014

Vá lại tình yêu

"Chợt cười 
- Vì sự kém cỏi của chính bản thân 
- Cứ tưởng làm ngơ là dễ  
- Nhưng không ngờ nó khó thở thế này ."
sua chua may in gia re


Bản nhạc Forever lại âm vang lên trong đầu nó, không khó chịu và đáng ghét nhưng nghẹn ngào kinh khủng, nó tắt cái radio kế bên. Bật khóc. Tại sao nó lại như vậy. Năm năm rồi nó sang Pháp, nó rời bỏ mọi kỉ niệm, kí ức trong quá khứ để quên nhưng nó không làm được. Chỉ có thế trách nó, tại sao nó quá ngốc, đơn phương một người, ai dám đòi hỏi sự công bằng chứ. Tại sao nó yêu Hoàng nhiều đến thế? Tại sao nó dành tình cảm cho người có trái tim băng giá hơn bầu trời tuyết ở Paris này?  

Quan ao cong nhan

Và…tình đầu
Bản nhạc đáng ghét!...
I'm still there everywhere
I'm the dust in the wind
I'm the star in the northern sky
I never stayed anywhere
I'm the wind in the trees
Would you wait for me forever?...
sua may nuoc nong

Cái giai điệu bài hát du dương, não lòng ấy cứ văng vẳng mãi trong đầu Vy. Thật không thể chịu nổi, Vy muốn gạt phăng chúng đi ra khỏi tâm trí mình, buồn và ảm đạm thế  làm nó cảm thấy mệt mỏi hơn. Cô bé nhíu mày, chắc mọi người trên đường cứ nghĩ Vy đang nhăn nhó vì cái lạnh của thành phố này. Nhưng thật ra con bé cáu kỉnh ấy chịu lạnh rất giỏi, nó đã theo mẹ tới đây sinh sống ngót 5 năm trời rồi, chả lẽ lại chưa quen.
Sửa máy lạnh

Nhưng đôi lúc những cái quen thuộc thì không hay ho gì vì nó rất khó quên, Vy thường hay trầm trọng hóa vấn đề mà gọi đó là những – nỗi – ám - ảnh. Vy thích nghe nhạc, cô bé nghe những lúc nào rãnh rỗi. Khi online, Vy bật những bài nhạc vui tươi chút, khi nhâm nhi trà trong một góc quán nào đó thì nó hay mở những bản Audiophile nhẹ nhàng. Nó làm mọi thứ theo cảm xúc. Một thú tiêu khiển mà nó nghĩ chắc ai cũng thế thôi. Nhưng nó lại chúa ghét những gì u buồn nhắc đến những kỉ niệm của nó… những thứ nó muốn quên mà khi gợi lại làm nó khóc…
Phu tung o to

Nó thở hắt như trút đi phần nào đó nặng nề lắm trong lòng… Bước vào một quán Capuchino nhỏ nhưng cực đáng yêu ngay giao lộ. Thường thì người ta đến đây với bạn bè, người thân hay người yêu để thưởng thức thức uống đậm và ấm ngọt ngào khi ngoài trời tuyết đang không ngừng rơi như thế. “Người ta thật hạnh phúc”- Đã đôi lần Vy thầm nghĩ  thế, vì cuộc sống của nó chẳng hề đơn giản như nó nghĩ. Nó tới đây đâu phải đặt vào vị trí thư thã như họ, nó đi làm thêm vào vài buổi chiều trong tuần để có thêm ít vốn cho việc học của mình. Năm cuối rồi còn gì nữa, thi tốt nghiệp xong nó sẽ lao đi kiếm việc làm. Nó chẳng vui vẻ gì, cuộc sống bao nhiêu đâu mà người ta sống hối hả và ki cóp thế. Chán thật!...
Bao ho lao dong

- Này Vy ơi! Nhanh lên, làm nhanh một cốc Chocolate nóng cho bàn 202 nhé!

- À! Vâng, tôi đến ngay.

Đó là Quân, cậu bạn làm thêm với Vy. Một họa sĩ tương lai đấy, vì thế những việc nhỏ nhặt cậu ấy làm đều mang chút gì đó “nghệ thuật”, cả cốc Capuchino cậu đang cầm trên tay kia, có hồn và đẹp đấy chứ!
Giay dan tuong

Vy khuấy cốc chocolate, nhìn Quân tò mò vì cách pha của cậu ấy sao mà khác người, lạ và độc đáo. Quân chợt quay qua mỉm cười, nụ cười ấm áp như tách chocolate nóng hổi Vy đang cầm trên tay, mắt Quân long lanh lạ thường… Vy và Quân là bạn, một người bạn không phải là quá đặc biệt nhưng Vy nghĩ là cần cho mình những lúc tâm trạng vu vơ khó tả…

Họa sĩ làm Capuchino .

- Hết giờ làm cậu rỗi chứ? - Giọng Quân nhẹ nhàng vang lên.

- Uhm! Cũng không có gì bận lắm .

- Lang thang chút không? Tôi biết nơi này đẹp lắm, mùa tuyết rơi mà - Quân thích thú nheo mắt.

-    Uhm… - Vy cười.
 Trong rang gia

Vy và Quân dạo trên con đường tuyết rơi nhẹ nhàng. Vy biết là Quân chỉ cần một người đi cùng, nếu không phải là Vy thì cũng sẽ là một cô bạn khác. Nhìn xem, cậu ấy đang đeo headphone, bước chậm rãi và mỉm cười. Có lẽ ở Quân, Vy ấn tượng nhất là nụ cười, không phải hiếm hoi nhưng người ta cứ sợ mất đi vậy, khó phủ nhận là Quân cười đẹp, nhỉ? Vy cũng im lặng vì không dám phá tan cái thế giới riêng của Quân bây giờ, sao êm đềm quá!...

- Cậu không nói gì à? Không thích đi với tôi sao?

- Không phải. Vì tôi đang suy nghĩ vài thứ thôi – Vy lơ đãng nhìn lên cao.

- Cậu lúc nào mà chẳng suy nghĩ, nhỉ? – Quân nói mà không hề nhìn Vy, vẫn mỉm cười.

- Như vậy khó hiểu à? – Vy hơi gắt chút.

- Không! Thú vị chứ.

- Như việc cậu làm capuchino sao? – Vy cười tinh nghịch.

Quân hơi nhướng mắt nhìn Vy… - Muốn học theo không?

- Ok! Nếu họa sĩ sẵn lòng.

- Hì.

Cả hai cùng mỉm cười. Họ đặt chân đến một dòng sông… Yên bình, phẳng lặng, như tấm gương khổng lồ soi bầu trời trắng xóa.
 May ao khoac cho tan binh

-    Đẹp không Vy.

-    Uhm! Bình yên quá – Vy nhẹ nhàng như hạt nắng của mùa xuân.

-    Tự nhiên tôi nhớ đến một bài hát đấy.

-    Bài gì vậy?

-    Cry on my shoulder.

-    Oh! “Hãy khóc lên vai của tôi”.

-    Ha ha – Quân cười vang.

-    Sao lại cười – Vy ngạc nhiên.

-    Vì thường thì người ta sẽ nói ca sĩ hát bài ấy hay tên tác giả. Cậu lại dịch nó.

-    Uhm! Tại tôi quen thôi – Vy cũng cười rồi lại buồn bất chợt…

Đã bao lâu rồi mà thói quen đó vẫn ẩn trong Vy, dịch tên một bài hát, không phải vì Vy là một sinh viên Ngoại Ngữ thực thụ mà là vì một kỉ niệm đã ẩn khuất trong tâm trí cô rồi bây giờ Quân đã vô tình lôi nó ra. À không! Do cô tự nhớ đấy chứ! “Forever” và “Cry on my shoulder” cũng như nhau thôi mà. Tình yêu đẹp mà buồn.

-   Thôi mình về đi! Trễ rồi – Tiếng của Quân làm Vy bừng tỉnh khỏi dòng suy nghĩ miên man.

-   Uhm. Ngày mai còn đến lớp sớm nữa – Vy nhanh nhảu.

Đoạn đường về tấp nập. Tâm hồn Vy im ắng. Quân vu vơ bình thản lạ lùng...

Forever.

“Dạo này mày sao rồi Vy? Lâu lắm mày không về Việt Nam, tao nhớ mày quá” – Là tin nhắn của Hà, bạn thân thưở bé của Vy.

Sau khi tốt nghiệp cấp 3 Vy du học sang Pháp và hai đứa chỉ có thể liên lạc với nhau qua điện thoại, Face, Yahoo. Nhưng dạo này Vy bận quá nên cũng quên bẵng đi, nó thấy mình thật có lỗi. Đôi lúc nó nhớ nhà, nó nhớ bạn nó, nó nhớ Việt Nam, nhưng dường như có gì đó rất xa – xôi…

-  Tao xin lỗi! Áp lực từ việc học và nhiều thứ làm tao quên. Tao sửa lỗi liền. Mày dạo này sao rồi?

-    Tao cũng thường mày ạ, năm cuối bận bịu nhiều thứ quá!
bao tri may lanh

-    Uhm… - Thật sự Vy muốn nói rất nhiều thứ nhưng chẳng biết bắt đầu từ đâu hay để làm gì nữa. Nó chỉ ngắn gọn như thế thôi. Nó khó chịu vì dồn nén trong lòng nhưng cũng phải im lặng thôi…

-    Mày đang buồn phải không Vy?

-     Tao à. Có đâu – Vy chối…

-    Thôi! Bạn bè bao lâu tao không biết sao Vy, linh tính tao nhạy lắm mà…
-    …
-    Mày còn nhớ Hoàng phải không? – Câu hỏi đột ngột của Hà làm Vy giật mình, rồi buồn mênh mang.

-    Không! Tao quên rồi – Vy lại chối.

-    Hoàng sẽ sang Pháp đấy, có học bổng nên kết xù được một công việc hoàn hảo – Hà vẫn gửi tin nhắn cho Vy và vờ như không cần biết con bạn thân mình nó đang suy nghĩ gì.

-     Uhm! Cũng mừng cho cậu ấy – Nó chẳng biết nói gì hơn.

Bản nhạc Forever lại âm vang lên trong đầu nó, không khó chịu và đáng ghét nhưng nghẹn ngào kinh khủng, nó tắt cái radio kế bên. Bật khóc. Tại sao nó lại như vậy. Năm năm rồi nó sang Pháp, nó rời bỏ mọi kỉ niệm, kí ức trong quá khứ để quên nhưng nó không làm được. Chỉ có thế trách nó, tại sao nó quá ngốc, đơn phương một người, ai dám đòi hỏi sự công bằng chứ. Tại sao nó yêu Hoàng nhiều đến thế? Tại sao nó dành tình cảm cho người có trái tim băng giá hơn bầu trời tuyết ở Paris này?

FOREVER… Ừ! Nhưng là Best Friend Forever kìa, Hoàng với nó thân nhau từ nhỏ, tất cả chỉ là bạn thân, hai từ “bạn thân” đẹp thế nhưng sao lại làm nó đau lòng thế. Hoàng vô tư nào để ý đến tình cảm của nó. Cách một tuần sau khi cái Relationship điềm nhiên trên Facebook của Hoàng với Hà thì nó chỉ biết nức nở mà khó, cả hai đứa bạn thân của nó, rồi Vy quyết định sang Pháp, nó chỉ chúc mừng và không tạm biệt… Nó vẫn luôn nhủ là mình phải quên Hoàng đi, tình yêu đâu trở thành tình bạn được, thà rằng nó không yêu, với lại tình đầu thường cay lắm. Đến giờ nó vẫn nhủ như thế, vì nó có quên được Hoàng đâu…

Cry on my shoulder…

Họng nó hôm nay nghẹn quá được, khóc miên man suốt đêm cơ mà.

-    Sao vậy? Tôi làm cho cậu một ly Capuchino nhé – Quân có vẻ quan tâm.

-    Uhm! Cảm ơn cậu – Vy thỏ thẻ.

-     Còn một yêu cầu tôi chưa thực hiện nhỉ?

-     Gì?

-    Chỉ cậu cách làm Capuchino lạ lùng, khác người của tôi.

-     À! Vy bật cười.

-Hết giờ làm, Vy vội vàng ra khỏi quán, tự nhiên cô muốn ào chạy về thật nhanh.

-   Ôi! Tôi xin lỗi… - Vy và kẻ nào đó nói lên cùng lúc.

Vy bối rối ngẩn lên… Lặng im, ánh mắt ấy, gương mặt hiền lành và ấm áp nhẹ nhàng ấy, long lanh nhưng xa vời. Hơn 5 năm qua đi vẫn làm Vy thổn thức lạ, tim Vy vẫn còn xao xuyến lắm.

-     Lâu lắm không gặp Vy. Vy khỏe không?

-    Uhm! Vy khỏe. Hoàng cũng vậy chứ…

Hoàng lặng im và khó nói, ánh mắt thoáng buồn. Ánh mắt ấy thật sự đôi lần làm Vy không chịu được, yêu thương, đầy ắp, mờ nhạt và sâu xa… nó làm Vy nhớ, Vy đau…

Vy cùng Hoàng đến một quán kem bên đường, gần một dòng sông nhỏ.

-     Cho 2 cốc cacao, nhiều sữa nhé! – Hoàng gọi khi vừa kéo chiếc ghế ra.

-     Hoàng vẫn còn nhớ ư? – Vy cười, vẻ đau khổ và xa xăm.

-   Không! Vì chẳng bao giờ Hoàng quên thôi.

Câu nói ấy như kéo ngược Vy về với thời gian, Vy thấy mình của ngày xưa, thấy Hoàng của một ngày xưa, thấy một tối mưa thật to hai đứa ào về trên chiếc xe đạp làm nước bắn vào áo, vào không trung…

-     Hoàng xin lỗi.

-    Về điều gì? – Vy hờ hững khuấy nhẹ ly Cacao nóng hổi.

-   Về mọi thứ.

- Vy vẫn im lặng.

-   Vy còn yêu Hoàng không?
.
- Nó nhăn mặt vì nuốt hẳn ngụm ca cao nóng. Nó chưa tỏ tình với Hoàng lần nào mà.

-    Vy có sao không? – Hoàng vội vàng đứng dậy đưa Vy cốc nước trà.

-   Không! Không sao. Mà Hoàng vừa hỏi gì vậy?

-   À! Hoàng hỏi thật đấy. Bạn thân rất lâu, chẳng lẽ Vy như thế nào Hoàng không hiểu rõ. Vì Hoàng nghĩ nếu Vy tin cái Relationship với Hà thì Vy sẽ không vấn vương và yên tâm sang Pháp học, năn nỉ mãi đấy, khó khăn vì Hà đã có người yêu bí mật trước rồi. Hoàng nghĩ như thế sẽ ổn…

- Hoàng mỉm cười nhẹ và cuối nhìn bâng quơ, nụ cười ấm áp đã từng làm Vy yêu và cũng đã từng làm Vy ghét kinh khủng. Nó muốn Hoàng nói một điều gì đó, rõ ràng hơn, đập tan bao bứt rứt, hoài nghi và im lặng bấy lâu nay. Tại sao phải đứng từ xa nhìn nhau mà không quay lại với nhau dù chỉ một lần? Hoàng vẫn thế, vẫn là Hoàng thôi!

Nó chạy đi… Không biết nên khóc hay nên cười!... Miên man.


Và… Tình đầu!

Quân khuấy tách Capuchino, chậm rãi nhìn Vy.

-     Sao vậy? – Quân hỏi như vô thức.

-     Không gì đâu! – Vy nói thật nhanh.

-    Một thói quen, bao nhiêu cho đủ thì sẽ quên, một bài hát, bao nhiêu cho đủ thì xóa hết mọi giai điệu trong đầu… Một kỉ niệm, bao nhiêu cho đủ để xếp nó vào kí ức. Muốn gạt phăng hay vứt bỏ tất cả thì bao nhiêu cho đủ để chấp nhận mọi thứ sau đó – Quân từ từ thuyết giảng.

-    Cậu nói vậy là sao? – Bao giờ Vy mới hết những ngạc nhiên với con người này, không yêu, không ghét, cũng không bình thường… một con người đặc biệt và lạ lùng.

-    Coi như có một kẻ lắm chuyện tình cờ cũng phục vụ trong một quán kem nào đó và thấy một cô bé đang khóc đi. Cô bé ngốc nghếch ấy không biết nắm giữ tình cảm thật sự của mình đấy.

-…
-   Đi đi Vy à. Có người đang chờ cậu đấy!

Vy vội vàng choàng cái khăn len vào cổ và ào ra cửa, ngoảnh lại.

-      Tại sao cậu…?

-    “Hiểu” và “chấp nhận” là hai việc hoàn toàn khác nhau. Như tôi “hiểu” là mình cũng vô tình thích cô bé ngốc nào đó và “chấp nhận” cho cô bé ấy tìm hạnh phúc thật sự của mình – Quân cười, ấm áp hơn bao giờ hết.

-     Cảm ơn… -  Vy nhẹ nhàng.

Đoạn đường ngập nắng. Quán kem thu mình bên đường và đẹp lạ thường, dòng sông êm đềm trôi. Nhưng sao nó không thấy Hoàng đâu, hay là Hoàng đã rời khỏi nơi này?...

Và…

Trước Vy, phía bên kia đường thôi, một chàng trai đang miên man kéo bản “Forever” bằng một cây đàn Violin. Rồi chàng trai ấy bước đến Vy, nheo mắt mỉm cười…

- Anh có một món quà cho em, món quà mà 5 năm qua anh vẫn chờ để tặng em.

Vy chỉ biết ngước nhìn với đôi mắt ngây thơ và bối rối, tim nó khẽ bồi hồi.

Hoàng nắm lấy tay Vy, nhẹ nhàng, ấm áp và lấp lánh nụ cười: “Món quà dành cho em… đang nằm trong tay em rồi!”.

Xa xa đó có người đang mỉm cười. Một họa sĩ của Capuchino, xây đắp sự ngọt ngào.

Fr : lovedegiocuondi.blogspot.com

No comments:

Post a Comment