Saturday, October 25, 2014

Em chợt nhận thấy mình chẳng còn yêu anh

Tôi thà được một lần cảm nhận mùi thơm từ mái tóc nàng, một lần được hôn đôi môi nàng, một lần được siết nhẹ đôi tay nàng còn hơn là sống bất tử mà không bao giờ có điều đó. Chỉ một lần thôi!
 May ao thun quang cao


Giống như một thói quen không thể từ bỏ, cứ mỗi khi thích ở một mình là em lại tìm đến quán cà phê nằm ở ven hồ ấy. Quán nhỏ thôi, nhưng chưa khi nào em bắt gặp nó vắng người. Em thích cái không gian yên tĩnh lọt thỏm trong một con phố náo nhiệt ngay ở giữa trung tâm Hà thành, thích những cách bày trí đối lập nhau nhưng không quá gay gắt ở đây. Kể cũng lạ, có lẽ bởi em cảm thấy mọi thứ đều đồng điệu với tâm hồn mình.

Hầu như lần nào em cũng chỉ ngồi đúng ở một vị trí. Em thấy thích chiếc bàn ấy ngay từ lần đầu tiên bước chân vào quán, bởi nó được đặt ở một góc tranh tối tranh sáng, rất khó để có thể nhìn ra. Mà đặc biệt lắm, chiếc bàn rất nhỏ và chỉ có một ghế duy nhất. Có lẽ chủ quán đã cố tình thiết kế nó như vậy dể dành riêng cho những kẻ thích đi uống cà phê một mình. Giống em.
 Rang su cao cap

Bất cứ khi nào em đến cũng thấy chiếc bàn ấy không có người ngồi. Là bởi trời Phật cố tình xui khiến để không ai ngồi vào đó, hay bởi trên đời này có quá ít kẻ lập dị giống em? Sao cũng được, miễn là em được ngồi vào chỗ mình vẫn ưa thích. Từ vị trí này em có thể quan sát được mọi thứ xung quanh. Em vẫn hay gọi cà phê đen và ngồi nhấm nháp nó hàng tiếng đồng hồ, cũng có khi là cả một buổi tối. Chẳng biết em đã trở nên nghiện cái thứ nước đen đắng này từ lúc nào.
 

Em thích ngồi trong một góc tối tối như thế, uống một ly cà phê đen tuyền được đựng trong một chiếc ly sứ toàn là màu trắng. Thậm chí em có thể ngồi bất động một thời gian dài để đắm mình vào những bản nhạc không lời quen thuộc nhưng chưa bao giờ hết hay khi em được thưởng thức chúng tại đây.

Cũng có khi em lại ngồi nhìn chằm chằm vào ly cà phê, thích thú bởi những vệt sáng vụt qua rất nhanh của đèn xe được phản chiếu trên bề mặt cái màu đen ấy. Một thứ ảo giác, mà lại không hẳn là ảo giác. Nó có tồn tại thật, chỉ có điều cái khoảnh khắc ấy diễn ra quá nhanh. Nó đến bất ngờ và gần như ngay lập tức biến mất, vụt qua từ lúc mà người ta còn chưa kịp nghĩ ra cách nào để giữ nó ở lại.
 Giay dan tuong

Vệt sáng đi qua rồi, ly cà phê vẫn đó, nguyên vị trí cũ, không nhúc nhích hay xê dịch, vẫn là cái tách sứ màu trắng đựng một thứ nước màu đen. Chỉ có điều, dường như cứ sau mỗi lần có vệt sáng đi qua thì em lại nhận ra màu cà phê khác đi một chút, đen ánh và sóng sánh hơn. Là bởi em quá ngốc để không nhìn ra màu đen ánh ấy ngay từ đầu, hay tại vì em cứ bị cái ảo giác của vệt sáng kia ám ảnh, để rồi thấy loại cà phê vốn mang màu đen bình thường mà mình vẫn hay uống bất chợt lại trở thành đen ánh, đặc sánh lại hơn?

Chưa bao giờ em lý giải được những điều kiểu như thế. Có thể là thế này, có thể là thế kia, hoặc cũng có thể vừa tại thế này mà lại vừa bởi thế kia. Nói chung thì cuộc đời vẫn thường có vài điều kỳ kỳ như thế. Liệu có bất thường không nhỉ, vì một con bé mới 26 tuổi đầu lại ngồi cả buổi tối với một tách cà phê, nhấm nháp từng chút, từng chút một vị đắng nghét của nó và suy ngẫm về cuộc đời.
 

Thì ngày xưa anh vẫn thường đùa em là “lập dị” đấy thôi. Chẳng tự dưng mà người ta lại gán cho mình một từ kiểu đại loại như thế. Chắc hẳn người ta phải nhìn thấy có ít nhất vài phần trăm tính cách giông giống thì mới đặc biệt dành “tặng” những từ ngữ ấy cho mình. Với em, chắc độ lập dị phải lên tới mức vài chục phần trăm rồi anh nhỉ. Nhưng có thể em đã “lập dị” hơn một chút kể từ ngày anh đi. Không sao cả, em thấy tự hài lòng với cuộc sống của mình và vẫn thấy nó tươi đẹp, thế là đủ.

Anh giống như một vệt sáng vụt ngang qua cuộc đời em, dĩ nhiên là để lại rất nhiều ảo ảnh. Cũng giống như màu đen của tách cà phê kia, em vốn đã là một cô gái mang cá tính mạnh và sống phớt đời, nhưng khi anh đến rồi lại đi, em có cảm giác dường như thái độ sống của mình còn quyết liệt và phớt đời hơn thế.

Nếu nói rằng em không buồn đau, tiếc nuối thì không phải, nhưng chẳng hiểu sao theo thời gian em dần mất đi những cảm giác ấy rất nhanh. Em đã từng một mình đi qua đoạn đường ngày trước mà chúng mình hay đi. Có lần bước chân thẫn thờ, có lần em đi như chạy, vừa đi vừa mong tìm kiếm một hình bóng quen thuộc nào đó trên đường, tâm trạng hoảng loạn mà trái tim thì quặn thắt; và cũng có đôi lần nước mắt em lại rơi dọc theo những bước chân. Thì bởi em vốn là người trân trọng kỷ niệm mà, vậy nên em mới từng khóc vì bị anh bỏ rơi.

Nhưng chính cá tính mạnh mẽ của mình đã giúp em vượt qua tất cả. Em bỏ công việc an nhàn và bắt đầu một việc với nhiều áp lực, hao tổn cả thời gian và công sức hơn. Em dồn hết tâm trí cho công việc. Những lúc muốn thư giãn thì em lại tìm đến quán cà phê này, để chìm trong bóng tối và hòa mình vào những bản nhạc không lời; hoặc em sẽ ngồi nhà mở nhạc rock, đeo tai nghe với âm lượng ở mức to nhất và lắc lư theo điệu nhạc. Hai không gian và loại âm nhạc tưởng như đối lập nhau hoàn toàn ấy lại chính là con người thật của em.
 

Em tìm thấy chính mình trong thứ nhạc chát chúa dữ dội ấy. Không hề ủy mị, sướt mướt mà ngược lại, nó đau đớn tột cùng nhưng ngay sau đó lại vùng lên một cách mạnh mẽ ngay từ chính nỗi đau.  Em vẫn là môt “tín đồ” của nhạc rock, nhưng kể từ lúc anh đi, em lại càng thích nghe nó hơn.
phutungoto

Hôm nay trời bất ngờ chuyển lạnh, những cơn gió đầu mùa dội về khiến ai cũng phải co ro. Có lẽ người ta đã quá quen với cảm giác mát mẻ dễ chịu của mùa thu nên khi trời chuyển lạnh thì chẳng mấy ai là thích thú. Em dạo quanh một vòng face book, thấy bạn bè đứa thì kêu buồn, đứa lại cảm thấy cô đơn. Kể cũng lạ, em mới đang là người thật sự cô đơn, thật sự thiếu một vòng tay ấm thì tại sao em lại không có cảm giác gì?

Thế là tối nay một mình em lại đi vào con đường ấy. Em muốn thử kiểm tra xem có thật là trái tim em đã trở nên chai sạn rồi không. Bao nhiêu là kỷ niệm ùa về, nhưng hình như em đã không còn cảm giác. Em vẫn bước từng bước một, chậm rãi lắm, nhưng đã không còn là những bước chân thẫn thờ của ngày xưa.

Em ngẩng đầu nhìn lên vòm cây xum xuê lá, bất giác khóe môi nở một nụ cười. Liệu em nên mừng vì đã không còn cảm thấy nhớ anh, hay em phải lo lắng vì đã mạnh mẽ quá đến mức khiến trái tim mình trở nên chai sạn, không còn cảm giác yêu với bất cứ một người nào?



No comments:

Post a Comment